Chắp cánh cho thiên thần từ chiếc áo Blouse trắng

Đánh giá: 1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao (12 đánh giá, trung bình: 4,92 trong tổng số 5)
Loading...

Đường phố đã bắt đầu thưa người. Những vị khách cuối cùng của ngày đang mỉm cười mãn nguyện bước ra từ quầy thuốc nhỏ xinh trên đường Vũ Tông Phan. Cô dược sĩ Hằng bắt đầu khóa các tủ thuốc để chuẩn bị đóng cửa.

Đợt này gần Tết, mọi người mua thuốc nhiều để dữ trữ trong nhà nên doanh số mấy ngày nay khá cao. Cô mỉm cười, hy vọng sẽ kịp may cho bé Bi một bộ váy và một bộ áo dài thật đẹp để diện Tết.

Thiên thần xa ngã

Thiên thân xa ngã 

Sự sa ngã của Thiên Thần

Đang chuẩn bị kéo cửa, bỗng một vị khách bước vào cửa hàng. Đó là một cô bé xinh xắn, mặc một bộ đồng phục học sinh cấp 3.

  • Chị đóng cửa hàng rồi ạ…
  • Ừ chị đang đóng cửa em ạ. Nhưng thôi không sao, em cần mua gì, chị mở tủ lấy nốt cho cũng được.
  • Vâng… Chị ơi, có thuốc nào giúp phá thai tại nhà không ạ…

Nói đến đây, nước mắt cô bé trào ra. Tim Hằng như thắt lại. Cô nhìn trong giọt nước mắt ấy hình ảnh của cô 10 năm về trước.

*         *         *

Đó là kỳ học cuối cấp, khi Hằng đang ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái. Cô vẫn nhớ như in những rung động đầu đời với một người khác giới. Đáng lẽ, tình yêu đầu phải là thứ tình cảm trong sáng, ngọt ngào nhất trong lòng mỗi người, nhưng đối với Hằng nó lại là một vết thương rỉ máu không bao giờ liền da. Hằng yêu hắn, và dâng hiến hết tất cả cho hắn, vì Hằng nghĩ đó là cách duy nhất níu kéo được chân gã trong cuộc đời của cô. Điều gì rồi cũng đến. Cô bị chậm kinh, và bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Nỗi sợ hãi dâng trào. Cô cầu cứu hắn trong vô vọng. Nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là những cuộc gọi tưởng chừng như dài vô tận, với đầu dây bên kia là giọng nói của tổng đài. Ở cái vùng quê nghèo này, tri thức về chuyện tình yêu, tình dục là một thứ quá xa xỉ, nhất là đối với những đứa trẻ còn ngồi trên ghế nhà trường như Hằng.

Cuối cùng thì bụng Hằng đã bắt đầu to ra cùng những cơn ốm nghén dai dẳng, khiến cô không thể giấu được ai nữa. Bố mẹ Hằng sang gặp gia đình hắn, nhưng gia đình hắn vốn là gia đình máu mặt có tiếng trong làng, họ kiên quyết không chịu chấp nhận Hằng và cái thai của cô. Về phần hắn, hắn đã lên thành phố, bỏ lại cả cô và đứa con trong bụng không một lời từ biệt. Cô sống những tháng ngày cuối cùng của tuổi học trò trong ánh mắt kỳ thị của bạn bè, sự ái ngại của thầy cô và sự tủi nhục với xã hội. Gạt đi nước mắt, cô vẫn cố gắng đến lớp hoàn thành bài vở để ôn thi tốt nghiệp. Nhưng những cơn ốm nghén dài ngày đã khiến sức khỏe của cô suy kiệt. Ngày thi đầu tiên, cô đã ngất trong phòng thi Toán và phải đưa đến bệnh viện. Kỳ thì tốt nghiệp của cô kết thúc chóng vánh, đồng nghĩa với cánh cồng trường Đại học đóng sầm trước mắt.

Cánh cổng trường Đại học đóng lại, mở ra chuỗi ngày tăm tối nhất của cuộc đời cô. Cô sống trong bốn bức tường nhà cùng cái bụng ngày càng to ra. Bố cô bắt đầu uống rượu trở lại, và cứ rượu say ông lại chửi bới mẹ con cô. Có lần ông say quá đánh Hằng, mẹ Hằng ra đỡ đòn cho con mà bị chảy máu đầu và nhập viện. Cô vẫn nhớ ngày cô sinh bé Bi là một ngày mưa rất to, cô đang chuẩn bị thức ăn mang đến viện cho mẹ thì bị vỡ ối. Cô đã tự đi đến bệnh viện trong sự đau đớn tột độ và ngất đi ngay trước cổng viện. Bác sĩ đã phải tiền hành mổ đẻ để cứu sống hai mẹ con.

Có lẽ bản năng làm mẹ là thiên chức tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng cho người phụ nữ. Sinh bé Bi ra làm Hằng có nghị lực sống lạ thường. Hằng vừa chăm con, vừa quán xuyến tất cả việc trong nhà giúp bố mẹ. Nhưng miệng đời vẫn chẳng buông tha cho cô gái “không chồng mà chửa”. Có những lời nói, sự miệt thị còn đau đớn hơn cả cái chết. Không muốn nhìn thấy bố mẹ phải đau khổ, cô xin mẹ một ít tiền, và ôm Bi lên thành phố. Trong thâm tâm cô biết rằng, cô không thể để Bi lớn lên ở nơi cả xã hội ruồng bỏ nó. Sẽ không một ai phải khổ vì cô nữa…

Chiếc áo Blouse đôi cánh của Thiên Thần

Nhờ một vài người quen, Hằng xin được vào làm chân tráng bánh phở ở một quán ăn. Hằng may mắn gặp được một bà chủ hiền hậu. Bà là mẹ Việt Nam anh hùng, cả chồng và hai con trai đều đã hy sinh trong chiến tranh. Nghe câu chuyện cuộc đời Hằng, bà đã cho cả hai mẹ con về sống cùng trong căn nhà cấp 4 của mình. Hằng cảm kích vô cùng và nhận bà làm mẹ nuôi. Công việc của Hằng rất vất vả, có khi phải đứng cạnh lò than tráng bánh từ sáng sớm đến tối mịt, nhưng bù lại bé Bi tuy còn nhỏ nhưng rất ngoan, không nghịch ngợm và quấy khóc. Thi thoảng tối tối, cô lại đọc truyện cho bé Bi nghe, dạy bé Bi cách phân biệt màu sắc và cách làm các phép toán đơn giản.

Người mẹ nuôi đầy tình thương

Người mẹ nuôi đầy tình thương

  • Ngày trước con học rất giỏi phải không?

Mẹ nuôi cô hỏi, cô chỉ biết cúi mặt:

  • Vâng, con thích học lắm mẹ ạ. Con từng là học sinh giỏi của tỉnh.
  • Vậy con hãy tiếp tục đi học đi. Tương lai của con không nằm ở trong quán tráng bánh phở thuê này đâu.
  • Nhưng mẹ ơi, con còn không tốt nghiệp được cấp 3. Làm sao con có thể học Đại học được?
  • Đại học không phải là con đường duy nhất đâu con.

Hôm sau, bà dẫn Hằng đi đăng ký học Trung cấp Dược của Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur ở gần nhà. Bà nói:

  • Con là người thông minh và có tâm hồn lương thiện, lại rất chăm chỉ, cẩn thận. Mẹ tuy già nhưng nhìn người không bao giờ sai. Con sẽ hợp với ngành này, tin mẹ.
  • Mẹ ơi, nhưng còn tiền học…
  • Con đừng lo, mẹ sẽ giúp đỡ con.

Bàn tay bà nắm chặt làm Hằng vững tâm hơn. Cô đăng ký vào một lớp học buổi tối để ban ngày vẫn có thời gian làm việc đỡ đần cho mẹ nuôi và chăm sóc bé Bi. Ngày đầu tiên đi học, cô và các học viên được nhà trường phát cho những chiếc áo blouse trắng. Giây phút cô mặc chiếc áo ấy lên người là lúc cô biết rằng, không còn chiếc áo nào trên đời đẹp hơn thế, và cô nhận ra có lẽ đây chính là định mệnh của cuộc đời cô. Và hơn cả, nơi đây đã cho cô gặp được anh. Người con trai với nụ cười tỏa nắng trong chiếc áo blouse trắng, với giọng nói ngọt ngào ấm áp của người Hà Nội.

Tình yêu của Thiên Thân trở lại

Tình yêu trở lại với Thiên Thần

Sau biết bao giông tố cuộc đời, trái tim băng giá của cô lại cảm nhận được hơi ấm từ một trái tim khác, lại biết rung lên những nhịp đập thổn thức của tình yêu. Cô yêu anh, anh cũng yêu cô, và cả hai cùng yêu Dược, yêu từng hộp thuốc nhỏ xinh, từng viên thuốc đầy màu sắc đến từng loại dược liệu thơm mùi cây cỏ. Tuy vậy, Hằng vẫn chưa đủ dũng cảm để kể cho anh về quá khứ của cô, về bé Bi… Vì cô sợ, cô sợ ngày mai thức dậy, giấc mơ về anh, về Dược, về chiếc áo blouse trắng sẽ tan biến…

Nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, cô không thể nói dối anh vì lương tâm cô không cho phép. Và cô mất anh…

Anh là con trai duy nhất trong một gia đình bề thế tại Hà Nội. Cuộc đởi không phải một câu truyện cổ tích, sẽ không có một phép màu nào ở đây cả. Cô không trách anh, sẽ không bao giờ trách anh, vì bên anh cô đã được hiểu cảm giác yêu và được yêu thật sự là như thế nào, và cô trân trọng điều đó. Mất anh, có đau khổ, có nước mắt, có đắng cay, nhưng cô tuyệt đối sẽ không gục ngã một lần nữa, vì bản lĩnh của một cán bộ ngành Y tế đã cho cô biết rằng: mất anh không có nghĩa là mất tất cả… Cô bước vào ngôi trường này với đôi bàn tay trắng, nhưng bước ra khỏi trường cô có chiếc áo blouse trắng.

Với kiến thức cùng sự chịu khó, cần mẫn, Hằng nhanh chóng được nhận vào làm nhân viên tại một nhà thuốc lớn trong thành phố sau khi tốt nghiệp. Đi bán thuốc giúp cô học được thêm rất nhiều điều, từ chuyên môn cho đến kỹ năng giao tiếp với khách hàng, các nguồn nhập thuốc, cách quản lý, tính toán doanh số, kiểm kê và có thêm các mối quan hệ. Mọi thứ đúng như mẹ nuôi cô nói, cô sinh ra là để làm Dược sĩ, là để gắn bó với nghề Y Dược. Tích lũy đủ vốn, cô thuê mặt bằng và tự mở quầy thuốc của riêng mình. Cô đặt tên quầy thuốc là Nhân Ái, để cảm ơn mẹ nuôi vì đã dang rộng vòng tay bao bọc, cưu mang cô. Ngày khai trương, bố mẹ cô ở quê cũng ra tham dự. Nhìn cô con gái ngày nào giờ xinh đẹp, rạng rỡ trong chiếc áo blouse trắng đứng giữa quầy thuốc khang trang, bố mẹ cô không cầm được nước mắt… Hằng đã tự tạo ra phép màu cho chính cuộc sống của cô.

*         *         *

Niềm tin vào cuộc sông mới

Niềm tin trở lại với cô Dược Sĩ trẻ

Hằng lấy ghế cho cô bé ngồi, đưa khăn giấy cho em lau nước mắt. Cô từ từ hỏi:

  • Em đã quan hệ được bao lâu rồi?
  • Đến hôm nay là được 3 ngày rồi chị ạ. Chúng em không sử dụng biện pháp an toàn nào cả. Bạn trai em bảo em đi mua thuốc phá thai uống đi nhưng em sợ lắm, em chưa từng uống thuốc phá thai bao giờ.
  • Nếu mới quan hệ 3 ngày, em vẫn có thể sử dụng thuốc tránh thai khẩn cấp được, nhưng em phải dùng càng sớm càng tốt, vì thuốc giảm tác dụng theo thời gian và chỉ có tác dụng trong vòng 120 giờ.

Hằng đưa cho cô bé 1 vỉ thuốc chỉ có 1 viên duy nhất. Cô bé tay run run cầm vỉ thuốc, ngước mắt lên nhìn Hằng

  • Chị ơi, có phải em đang tước đi cơ hội được sống của con em không… Làm như vậy có phải rất độc ác không chị.

Hằng nhìn cô bé. Rồi cô kể cho cô bé nghe câu chuyện của cuộc đời mình, về bé Bi, về anh, về Dược. Cô bé chăm chú lắng nghe, không sót một chữ nào, như đó chính là câu chuyện của cuộc đời cô bé vậy.

  • Chị có bao giờ hối hận vì đã sinh bé Bi không?
  • Chị không hối hận, nhưng chị hối hận vì đã không cho bé Bi được một người cha, một gia đình trọn vẹn. Dù có kiếm được bao nhiêu tiền, chị cũng không thể bù đắp được khoảng trống ấy.

Cô bé nắm lấy tay Hằng, lần đầu tiên trong đời cô bé cảm thấy mình kiên định và mạnh mẽ đến vậy.

  • Em hiểu rồi ạ.

Cô bé cầm vỉ thuốc nhét vào chiếc balo. Rồi bất chợt cô bé ôm Hằng.

  • Gửi cho em cái ôm này đến bé Bi chị nhé.

Bóng cô bé khuất dần trong màn đêm thanh vắng. Nhưng Hằng biết cuối con đường kia, một tương lai tốt đẹp hơn đang chờ đón cô bé.

Cuộc đời luôn cho con người một cơ hội thứ hai. Khi một cánh cửa khép lại, một cánh cửa khác mở ra. Và một thiên thần sa ngã sẽ có ngày lấy lại được đôi cánh của mình.

Dược sĩ Nam Anh: Ytevietnam.edu.vn

Tin liên quan

Có thể bạn quan tâm

Tin khác

Tin mới