Bác sĩ của nhân dân
Hình ảnh một người thầy thuốc già vội vã đáp máy bay vào chăm sóc cho một cán bộ Trung ương, tôi chợt thấy một cảm xúc suy tư khó tả. GS Phạm Gia Khải, nhà tim mạch học hàng đầu Việt Nam vẫn giữ phong thái tất bật đó, như là cái nghiệp tất nhiên trong cuộc đời vạn biến.
Giáo sư Phạm Gia Khải thì đã nổi tiếng lắm rồi, có thể với người dân bình thường thì ít được nghe thấy tên tuổi ông, nhưng với giới chuyên môn thì ông như một tượng đài sừng sững. Mà cũng phải thôi, ông đâu có gì để rùm beng, để nâng cao hình ảnh trước dư luận. Mấy bài ông viết, rồi ông trả lời phỏng vấn cũng đều là công việc chuyên môn, đâu có xôn xao dư luận như mấy tin “sock, sến” đầy rẫy trong xã hội hiện nay.
Ông là như vậy đó, tâm huyết vô cùng, tâm huyết đến không thể cân đong đo đếm được. Người ta bảo ông Khải là chuyên gia hàng đầu nhưng cuộc đời ông lại vô cùng giản dị, giản dị đến không ngờ. Là một bác sĩ với kinh nghiệm lâu năm, ông thường được mời đi đây đi đó, và cứ khi Nào có việc thì ông lại đem toàn bộ sức lực của một người cao tuổi cộng với cái tâm của người thầy thuốc để cố gắng giành lại sự sống cho bệnh nhân.
Nhớ ngày đó, tôi còn là một thiếu niên, đã tình cờ nghe về một bác sĩ hàng đầu trong ngành tim mạch học Việt Nam. Tôi cũng chỉ là một người dân bình thường và không học y, vì thế đâu thể phân biệt được “tim mạch học can thiệp” là gì, khi đó, tôi chỉ biết rằng các bác sĩ là hy vọng của bệnh nhân, nếu không có họ, mạng sống của chúng ta có thể không giữ được nữa. Ngày đó, tôi bỗng cảm thấy hứng thú về cuộc đời và sự nghiệp của GS Phạm Gia Khải nên bỏ công tìm hiểu về ông. Càng tìm hiểu, tôi lại càng thấy ông là một người có nhân cách lớn, có cái tâm vô bờ của người thầy thuốc và hơn hết, ông có tấm lòng cao cả.
Đó chỉ là một ông già thấp nhỏ, ngoại hình ông cũng như bao người khác mà thôi, chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng sự phúc hậu từ con người ông đã toát ra mãnh liệt trên tất cả những nơi ông đặt chân đến. Mái tóc bạc trắng như sương ấy đã thăm khám cho biết bao bệnh nhân, nhất là bệnh nhi gặp vấn đề về tim mạch. Tôi cảm mến ông không phải vì những danh hiệu hay học hàm học vị của ông mà vì tình người cao cả. Tôi không bao giờ có thể quên được câu nỏi của ông: “loài người có thể mất đi một phần cơ thể nhưng không thể mất đi quả tim nhỏ bé này vì nó là trung tâm của sự sống, là khởi nguồn của tình yêu và cũng là căn nguyên của mọi lòng thù hận”.
Tôi đã mê mẩn vì câu nói ấy. Đến nôi một người làm nghề viết bao nhiêu năm như tôi có vắt óc ra cũng không thể nói một câu sâu sắc mà nhân văn như thế. Chỉ có những người rất tâm huyết với nghề nghiệp, với con đường mình đã chọn như ông Khải mới có thể nói được những lời đó mà thôi.
Vâng, chính là tình người, là cái tâm thầy thuốc đã khiến một bác sĩ như ông bỏ qua sự nghỉ ngơi tuổi già để tiếp tục chiến đấu với bệnh tật mà không có một phút rảnh rỗi. Ông luôn đau đáu trong tâm về trình độ của nền y học không thể cứu được hết bệnh nhân. Mỗi lần chứng kiến một sinh mạng không còn nữa, ông đều buồn bã, nhưng ngay sau đó ông càng có thêm quyết tâm để phấn đầu, để cống hiến vì sự nghiệp y học cao cả. Càng có tuổi, ông càng thấy mình thanh thản hơn nhưng cũng vấn đau đáu trách nhiệm nặng nề đối với người bệnh, cái trách nhiệm mà ông đã tự mình gánh lấy khi bước chân vào con đường y học, như một lời thề với chính bản thân.
Với ông, những thành công của bản thân chính là niềm vui sau những lần tự tay cứu sống được một bệnh nhân thập tử nhất sinh. Đó là những kỷ niệm đẹp nhất trong đời làm bác sĩ, và đến nay, những niềm vui như thế chính là lý do quan trọng nhất để ông gắn bó với công việc của mình.
GS Phạm Gia Khải được mọi người yêu mến còn vì một nhân cách lớn: thẳng thắn, cương trực, không chấp nhận lùi bước trước cái xấu và các tệ nạn trong ngành y. Ông từng chỉ trích gay gắt thói nhũng nhiễu phong bì của một số bác sĩ thoái hóa biến chất: “Đòi hỏi phong bì là một sỉ nhục cho người cán bộ Y tế. Khi đã làm nghề chữa bệnh cứu người, sự tự trọng phải là một đức tính, vòi tiền là mất tự trọng”. Đã có tuổi, nhưng ông vẫn giữ được tinh thần và y đức đáng quý để làm gương cho thế hệ bác sĩ trẻ.
Ngày thầy thuốc, mong sao ông sớm đạt được ước nguyện rằng chương trình mổ tim miễn phí cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn sẽ có nhiều Mạnh Thường Quân tài trợ để tiếp tục được duy trì dài lâu.
Tác giả: Đinh Thành Trung