Mẹ à! Lại một năm nữa đứa con gái ngành Y lại “thất hẹn” với gia đình!
Chuyện nghề Y cũng đã là nơi ghi lại những trải lòng của những cô gái ngành Y cô đơn, chưa tìm được người đàn ông của cuộc đời mình. Năm nay, con vẫn chưa có người đi cùng, con lại “thất hẹn” với mẹ nữa rồi, mẹ ơi!
- Sự cố y khoa cần cái nhìn chỉn chu từ truyền thông
- Hành nghề Bác sĩ không thể tùy hứng
- Muốn có Bác sĩ giỏi hãy chú ý đến khâu đào tạo
Nỗi nhớ nhà ở nơi xứ người vẫn đang bủa vây con
Nỗi nhớ nhà khiến gái ngành Y mang nhiều cung bậc cảm xúc
Kết thúc những ngày tháng ngồi trên giảng đường Cao đẳng Y Dược và bắt đầu những ngày tháng xa mẹ thì con đã trưởng thành hơn rất nhiều, con trở lên mạnh mẽ hơn nhưng nước mắt cũng vì thế mà ngấm đủ đắng chát vị mặn của đời. Nhật Bản lạnh lẽo và xô bồ quá mẹ ạ, hôm nay sau buổi nghiên cứu Điều dưỡng chuyên ngành thì con trở về nhà, con thấy trong lòng cô đơn quá, nỗi nhớ dài ra nhưng chẳng cho phép mình yếu đuối. Vậy là 4 mùa lễ con sống nơi xứ người, 4 mùa lễ mẹ lủi thủi một mình nơi căn nhà nhỏ…mẹ ơi! Mẹ có trách đứa con gái theo Y nghiệp mà bỏ bê gia đình, bỏ bê cái tình yêu tuổi trẻ. Con xin lỗi chỉ vì quá yêu nghề mà con đã làm mẹ thất vọng, làm mẹ phải nặng lòng suy nghĩ về con nhiều hơn. Ngày lễ ở Việt Nam chắc ai cũng mong trở về nhà và dù thời gian ngắn hay dài thì việc được sà vào lòng mẹ thủ thỉ kể cho mẹ những nhớ thương đong đầy, đơn giản như vậy thôi con cũng thấy đủ ấm áp rồi. Những ngày này, trong con hiển hiện một nỗi buồn không lời, có lẽ vì năm nay cũng giống như những năm trước con lại đón ngày lễ xa nhà, xa mẹ, xa tất cả mọi người. Đường phố những ngày này ở Tokyo đông đúc và lạnh lẽo lắm, người ta gói ghém công việc rồi hối hả về bên gia đình nhưng cũng có người con xa quê mang nỗi nhớ thầm lặng như con mẹ ạ. Nhưng xin mẹ đừng lo lắng, bởi con đã mang trong mình một dòng máu ngành Y can trường mạnh mẽ thì có chút khó khăn này đâu thể làm khó con gái của mẹ. Nói thì dễ dàng như vậy nhưng ở một góc độ nào đó trong lòng con cũng muốn một lần được yếu đuối, được khóc òa như một đứa trẻ.
Không chỉ Blog tâm sự nghề Y hay cập nhật những câu chuyện của những người làm công tác nghiên cứu điều dưỡng mới khiến con giác ngộ nhiều điều mà chính những sự trải nghiệm, cuộc sống xa nhà mới làm con trưởng thành và lớn hơn rất nhiều. Cuộc sống này dạy con biết đương đầu với thử thách mà đôi lần con ngã quỵ trong mớ bòng bong không tìm thấy lối ra. Thời khắc đó, con nghĩ đến mẹ, đến gia đình để gạt đi tất cả mà bước tiếp. Cũng có thể giữa thành phố ồn ã tiếng còi xe, có rất nhiều người giống con, nhiều người ngày lễ được bên gia đình nhưng tất cả dù ở hoàn cảnh nào họ cũng phải phấn đấu vì ước mơ, hoài bão. Đôi lúc con cũng thấy buồn, thấy chạnh lòng vì mùa lễ xa quê cũng đồng nghĩa với việc con phải sống với nỗi cô đơn, với nước mắt từng đêm vì nhớ nhà. Mùa lễ xa quê nghĩa là khi người ta vội vàng lên chuyến xe về nhà thì con lại lang thang giữa thành phố heo hút gió trở mùa này, một mình “gặm nhấm” cô đơn. Mùa đông này, mẹ nhớ mặc ấm vì con ở xa nên chỉ có thể gửi yêu thương vội qua những cuộc gọi ngắt quãng, mẹ nhé!
Mẹ cho gái ngành Y thêm một lần lỡ hẹn nữa, mẹ nhé!
Mẹ cho gái ngành Y thêm một lần lỡ hẹn nữa, mẹ nhé!
Đôi lần con cũng mệt mỏi vì công việc nghiên cứu Điều dưỡng quá áp lực để tình yêu bị cách trở, những lúc như thế con chỉ muốn chạy thật nhanh về bên mẹ, nhưng đó cũng là chỉ khoảnh khắc ngắn ngủi vì con biết mình phải thật thành công mới được trở về nhà. Bởi cuộc sống của người lớn thay đổi thì không còn vô tư như những ngày thơ bé,buồn con cũng không khóc òa lên nữa, vui thì con mỉm cười và khó khăn thế nào con cũng gắng vượt qua. Khi một cô gái ngành Y trưởng thành thì cũng là lúc con biết giấu những giọt nước mắt vào trong để mẹ không phải lắng lo vì con khờ dại. Thế nhưng mẹ ơi, mùa lễ Noel, những ngày nghỉ ngắn ngủi thì sau đó công việc lại “ngập đầu” và con phải đành bám trụ với nơi này để mang những “trái ngọt” về nước để phát triển Y nghiệp cứu người. Mẹ yên tâm vì con gái của mẹ đã đủ trưởng thành để không mè nheo khi bị bắt nạt, con biết thế nào là phải trái đúng sai và hơn hết con cố gắng vì tương lai theo đuổi Y nghiệp của mình được thành công hơn nữa. Nhiều lần con thấy trang tin tức Y tế vẫn hay cập nhật những câu chuyện của những cô bạn đồng nghiệp ở cơ quan con đang công tác được vui đùa, được đi chơi những ngày lễ bên gia đình thì con vẫn không thể nào ngăn nỗi nhớ quê đang cuồn cuộn trong tim. Có lẽ người ta nói đúng mẹ ạ! tình thân là thứ tình cảm thiêng liêng không có đồng tiền nào mua được hoặc có thể thay thế, phai nhòa. Ngày lễ, lướt mạng xã hội con nhìn những bức hình bên gia đình thì con lại chạnh lòng. Mẹ thì ở xa, tình yêu không thành, rốt cuộc cuối cùng vẫn là mình con tự mạnh mẽ, tự lau nước mắt cho mình. Rồi mẹ lại dục dã con chuyện về nước phải kết hôn, sinh con đẻ cháu cho yên bề gia thất, thế nhưng con lại một lần nữa lỡ hẹn với mẹ, Y nghiệp gian truân quá con chưa biết tin ai, dựa vào ai để lòng này thêm vững và nếu một mình vẫn ổn thì đứa con gái ngành Y này có phải yêu không? Mẹ ơi!
Nỗi nhớ nhà của những cô gái ngành Y xa quê
Hôm nay, mùa lễ xa quê, khi gõ những dòng này cảm xúc trong lòng con cảm xúc đã đông cứng, vì đã quá lâu rồi con chưa được về quê, được về thăm nhà và được ăn cơm mẹ nấu. Cuộc sống xa nhà mệt mỏi hơn những gì mọi người vẫn thường nghĩ. Áp lực, căng thẳng, đổ vỡ, tất cả như muốn nhấn chìm con gái mẹ trong những nỗi buồn sầu không đáy. Nhưng sự sống mãnh liệt của một cô gái ngành Y như con không thể nào gục ngã vì một chút khó khăn, đúng không mẹ? Con sẽ trở về với mẹ, với gia đình vào một ngày không xa… Con hứa sẽ trở thành một cô gái ngành Y mạnh mẽ, can trường như ngày nào, con sẽ không bỏ cuộc dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, con hứa sẽ không dại khờ khi trao trái tim cho một ai đó, con gái mẹ nhất định sẽ thành công trên con đường Y nghiệp mà con đã chọn lựa nên mẹ đừng lo lắng hay thao thức bao đêm mất ngủ vì con nơi xa, nghe mẹ!
Nguồn: ytevietnam.edu.vn