Mẹ ơi! Gái ngành Y nhất định phải kết hôn sao?

Có thể trong quá khứ, con đã phải chứng kiến nhiều câu chuyện buồn trong gia đình và nhiều câu chuyện đã khiến con mất niềm tin vào người đàn ông nhưng ở một góc độ nào đó con vẫn mong muốn tìm thấy một nửa của đời mình, một người cũng yêu nghề Y như con lựa chọn.

Gái ngành Y phải kết hôn mới đúng chuẩn mực hay sao hả mẹ?

Gái ngành Y phải kết hôn mới đúng chuẩn mực hay sao hả mẹ?

Mẹ à, có phải một cô gái ngành Y sau khi tốt nghiệp Cao đẳng Y Dược, có công việc là phải kết hôn thì mới là sống đúng theo chuẩn mực của xã hội…? Vậy chẳng phải là con gái mẹ đang sống ngoài chuẩn mực của xã hội sao…? Con cũng đã chịu tổn thương rất nhiều trên con đường đi tìm hạnh phúc, đi tìm người đồng hành trên cuộc đời ấy. Để rồi sau tất cả, con nhận ra rằng, kết hôn không phải là thứ duy nhất có thể mang lại hạnh phúc cho con, cũng như không nhất thiết phải có một người trong cuộc đời của con thì mới có hạnh phúc. Năm nay con đã tròn 26 tuổi, nếu tính theo tuổi âm thì đã gần tròn 27 tuổi rồi. Ở cái tuổi của con bây giờ, các chị cũng đã về nhà chồng, yên bề gia thất. Những bạn bè đồng lứa xung quanh con cũng đang lần lượt từng người một lên xe hoa… Có lẽ chính vì thế mà mẹ lại càng bận tâm, lo lắng nhiều hơn về con, đứa con gái út của mẹ, vẫn đang mải mê với những cuộc nghiên cứu chuyên ngành Điều dưỡng nơi xứ người xa xôi. Trong mỗi cuộc điện thoại về nhà, mẹ không thể ngừng nhắc nhở con về cái tuổi đang dần lớn hơn của chính con, về cái Y nghiệp mà con đang cố gắng theo đuổi và về cái bổn phận kết hôn mà con phải nhanh chóng thực hiện, dù mẹ biết con vẫn đang …dang dở, cuộc nghiên cứu của con vẫn chưa chín muồi.

Con vẫn chưa muốn lấy chồng vì còn nợ Y nghiệp một thành quả

Con vẫn chưa muốn lấy chồng vì còn nợ Y nghiệp một thành quả

Ở xứ sở hoa anh đào xa xôi, con vẫn hay cười nói với mẹ, con chưa muốn lấy chồng, vì sự nghiệp chưa vuông tròn, vẫn còn nhiều nơi con chưa được khám phá, vẫn còn nhiều dự định con đang ấp ủ. Có lẽ đối với thế hệ của mẹ, hay của các chị con thì con đang dần bước vào vòng nguy hiểm của một đứa ế, một cô gái ngành Y 30 mà vẫn chưa gặp đúng người rồi cứ lơ ngơ một mình giữa cuộc đời. Gia đình mình có truyền thống theo nghề Y, nếu thấy các chị con sau khi tốt nghiệp Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur, có công việc ổn định thì lập gia đình yên ổn thì cô gái út của mẹ – nỗi lo lớn nhất của mẹ thì vẫn sớm tối công việc, không nghĩ đến chuyện chồng con. Nỗi lo sợ của mẹ, của các chị về con, con đều hiểu cả. Mọi người đều lo lắng cho cô út bé bỏng, đứa em gái nhỏ theo nghiệp Y cuối cùng này phải chịu khổ một mình, phải chịu cảnh một mình nghiên cứu nơi xứ người. Là nỗi lo không nói thành lời khi thấy bạn bè con từng đứa đến nhà gửi thiệp mời, là khi cô bác xung quanh tay dắt tay bế cháu, là khi có người buột miệng hỏi: “Khi nào con Lan nó mới lấy chồng?” Xã hội xung quanh đã tạo nên những mối lo lắng về con nơi mẹ, nơi các chị, chỉ vì con đang sống khác với mọi người.

Mẹ đã từng ngăn con không đi nghiên cứu Điều dưỡng tại nước ngoài, vì mẹ sợ con  lại giống mấy cô đồng nghiệp phải sống một mình nơi xứ người như trang Tin tức y tế mới nhất hay cập nhật. Nhưng rồi con, theo ý chí của riêng mình đã vượt qua mọi thứ, hiên ngang và mạnh mẽ, như chính những gì mẹ từng thấy khi con sống ở nhà, đúng như bản năng của một cô gái ngành Y can trường. Mẹ cũng từng ngăn con học lên Thạc sĩ Điều dưỡng, vì mẹ sợ học cao sẽ khó lấy chồng, khó có người xứng đôi vừa lứa. Mẹ cũng đã từng bảo con quay trở về, về nhà với mẹ, thay vì cứ phiêu liêu nơi xứ người và bây giờ mẹ lại bảo con lấy chồng, cho mẹ ẵm cháu, rồi đứa con “bất hiếu” không nghe lời lại phải xin lỗi mẹ, con vẫn không thể một lần làm theo ý muốn của mẹ. Nhưng mẹ ơi, đâu phải con có sự nghiệp ổn định rồi phải kết hôn thì mới đúng chuẩn mực, một cô gái ngành Y có thể quan tâm rất nhiều thứ, có thể muốn làm rất nhiều thứ trong giai đoạn này và dĩ nhiên, trong đó cũng sẽ có một mục dành cho hẹn hò và cũng có thể là kết hôn. Khi nhìn bạn bè, đồng nghiệp xung quanh đã yên ấm bên gia đình nhỏ, rồi suốt ngày nói chuyện về chồng, về con, thì con gái của mẹ, người vẫn đang vật vã với cuộc hành trình đơn độc cũng thoáng thấy chạnh lòng đấy mẹ ạ!.

               

Mẹ ơi! Gái ngành Y nhất định phải kết hôn sao?

Có thể trong quá khứ, con đã phải chứng kiến nhiều câu chuyện buồn trong gia đình và nhiều câu chuyện đã khiến con mất niềm tin vào người đàn ông nhưng ở một góc độ nào đó con vẫn mong muốn tìm thấy một nửa của đời mình, một người cũng yêu nghề Y như con lựa chọn, một người sẵn sàng như các anh rể con chấp nhận một người “mùi viện” nhiều hơn mùi nước hoa và người ấy sẵn sàng cùng con vượt qua khó khăn và xây dựng mái ấm gia đình, nơi ấy con được che chở và chính con, cũng sẽ dang tay ra che chở mái ấm ấy. Mẹ à, con cũng đã từng nỗ lực rất nhiều, để tìm lấy cho chính mình và con cũng đã chịu rất nhiều trên con đường đi tìm ấy. Để rồi sau tất cả, con nhận ra rằng, kết hôn không phải là thứ duy nhất có thể mang lại cho con, cũng như không nhất thiết phải có một người đàn ông ở bên cạnh thì con mới cảm nhận được sự chở che…Cuộc sống hiện tại ở xứ sở hoa anh đào của con đôi khi cũng buồn nhưng con vẫn cảm thấy hạnh phúc và tự do mẹ à! Kết hôn đối với con bây giờ, đó là một việc con thực sự chưa muốn nghĩ đến. Con vẫn yêu cuộc sống này và con vẫn đang tìm kiếm một nửa thật sự của cuộc đời con, để đến một ngày nào đó, con sẽ đưa người ấy về giới thiệu cho mẹ và nài nỉ mẹ cho con lấy người ấy. Điều mẹ muốn, chính là mẹ mà, đúng không mẹ? Con hài lòng với cuộc sống hiện tại, hài lòng với những gì mình cống hiến cho Y nghiệp, cho cuộc đời này mẹ ạ.

Thế nên là mẹ à, mẹ đừng lo lắng đến chuyện chồng con của cô Út này nữa nhé! Gửi ngàn hơi ấm nới xứ người và những tâm tư, nguyện vọng của con qua trang Blog tâm sự nghề Y đến với mẹ! Con yêu mẹ rất nhiều!

Nguồn: ytevietnam.edu.vn

Exit mobile version