Tôi yêu nghề y nhưng nghề y không làm tôi hạnh phúc

Đánh giá: 1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao (1 đánh giá, trung bình: 5,00 trong tổng số 5)
Loading...

Nếu ai đó nói làm bác sĩ là sướng thì tôi sẵn sàng đứng lên và nói không nghề nào khổ và bất hạnh như nghề y.

Không nghề nào khổ và bất hạnh như nghề y

Hạnh phúc trong suy nghĩ

Nhớ lại khoảng thời gian còn học trong trường y, năm đầu tiên, tôi là một người luôn mơ mộng, tôi hay thường nghĩ tới cảnh được khoác trên mình chiếc áo bluse máu trắng, tay lúc nào cũng cầm bệnh án nhìn thật oai, cũng vì cái ước mơ cháy bỏng đó mà tôi đã cố gắng phấn đấu ròng rã suốt 6 năm ngồi trên ghế nhà trường miệt mài học ngày học đêm. Với nhiều bạn sinh viên trường khác đó là khoảng thời gian đẹp nhất, nhưng với tôi đó là 6 năm cực khổ, ngày đi học, tối về đi trực, không thì cũng xuống thư việc tìm sách về chuyên ngành để học. Không chỉ có riêng tôi đâu mà những bạn học trường tôi ai cũng thế cả, nếu không như thế thì chính mình sẽ là người tự đào thải mình ra khỏi nghề sau này, ra khỏi trường hiện tại.

Và thấm thoắt đã qua 6 năm, lúc đó tôi cũng đã phần nào thấu hiểu được cái vất vả của nghề y, nhưng tất cả chưa dừng lại ở đó. Với tấm bằng loại khá cùng với những con số đẹp mắt nằm trong bảng điểm tôi cũng nhanh chóng xin được một công việc yêu thích và đúng chuyên ngành. Cõ lẽ cũng chính từ đây tôi hiểu được những gì mà người bác sĩ trải qua. Giai đoạn thử việc là giai đoạn khó khăn đối với bất kỳ ai và tôi cũng không ngoài lệ, cứ tưởng những gì đã học trên trường hay qua những buổi đi thực tập chớp nhoáng đã là tất cả nhưng không, đó chỉ là một phần rất nhỏ khi vào nghề và lúc này tôi lại bắt đầu gồng mình lên học để cố gắng ở thành người bác sĩ giỏi, để có thể được trực tiếp tự tay khám chữ cho bệnh nhân vì tôi coi đó chính là hạnh phúc.

Con đường làm nghề luôn chông gai

 Và giờ đây, khi tôi ngồi viết những dòng này chính là lúc tôi đã đi được với nghề một chặng đường khá dài, và tôi đang có ý định muốn dừng lại, đơn giản vì tôi không còn thấy hạnh phúc vì nghề. Nghề đem đến cho tôi và cả những người đồng nghiệp của tôi quá nhiều vất vả và áp lực, mặc dù nghề y có những đặc thù riêng nhưng cái đặc thù ấy nó đã vượt quá sức chịu đựng của tôi, bạn có biết người bình thường chỉ làm việc 8 tiếng/ ngày còn những bác sĩ như tôi thì không, bất kể là đêm hay ngày, giá rét hay nóng lực chỉ cần có bệnh nhân là chúng tôi lại lên dây cót lao như bay tới bệnh viện để bắt tay vào công việc, những vụ tại nạn, những ca đau đẻ hay cả những ca cấp cứu gấp lúc nửa đêm, nhưng tất cả những thứ đó chúng tôi đều có thể chịu được, nhưng tôi không chịu được khi nhìn cảnh người nhà bệnh nhân xô xát bác sĩ, không chịu được khi dư luận buông những lời cay độc về phía chúng tôi khi họ chư hiểu rõ sự tình.

Bệnh nhân là người mang đến hạnh phúc cho nhân loại

Bệnh nhân là người làm tôi hạnh phúc, yêu nghề hơn, nhưng cũng chính bệnh nhân  khiến tôi đau khổ với nghề khi họ có thể sẵn sàng chửi rủa chúng tôi, kêu gọi từ nhiều phía dồn chúng tôi vào chân tường khi chẳng may chúng tôi có lỡ để một sơ xuất nhỏ trong nghề. Lúc nào họ cũng nói bác sĩ thế này, bác sĩ thế kia nhưng tôi còn nhớ năm tôi thì vào trường y cũng phải cạnh tranh với rất nhiều đối thủ để vào được trường, sao họ luôn chửi rủa ngành y mà lại vẫn muốn lao đầu vào theo học ngành y, thế mới thấy dư luận thật hai mặt, hay vì họ nghĩ đi làm lương bác sĩ cao lắm, nếu thế thì họ lại nhầm, lương những người nghề y như bọn tôi cũng chỉ 3 cọc 3 đồng như nhiều ngành nghề khác, để được lương cao thưởng nhiều thì phải mất vài chục năm phấn đấu, học thêm bằng nọ bằng kia, mới được mức lương như mong muốn. Nghề y luôn bạc bẽo và bất hạnh, chỉ có những người làm trong nghề mới hiểu cho nhau, động viên nhau.

Lại sắp đến mùng 2 – 9 ngày mà mọi người nô nức lên kế hoạch đi chơi về thăm gia đình bạn bè còn chúng tôi thì vẫn phải túc trực bên bệnh nhân hàng giờ, đã lâu rồi những ngày lễ Tết tôi không giành cho gia đình nhỏ của mình, tôi cũng muốn được như mọi người, có thể chủ động được thời gian bên những người mình yêu thương nhưng không đơn giản vì tôi làm nghề y, nghề mà đặt tính mạng bệnh nhân lên trên tất cả, còn mọi thứ đều để lại ở phía sau. Có lẽ tất cả những thứ trên đã làm cho tôi, một người luôn yêu nghề nhưng không cảm thấy hạnh phúc vì nghề, nếu biết trước tôi đã chọn một công việc nhẹ nhàng và đơn giản hơn.

Nguồn: ytevietnam.edu.vn

Tin liên quan

Có thể bạn quan tâm

Tin khác

Tin mới