Hoa sữa cài tai và chuyện tình cô nữ sinh Cao đẳng Dược Hà Nội
Chiều nay, như mọi buổi chiều tôi vẫn chờ em trước cánh cổng này. Cánh cổng Bệnh viện đã úa màu sơn bởi thời gian. Những ánh nắng yếu ớt xuyên qua những đám hoa sữa mùi thoang thoảng cả một góc phố. Lại thêm một ngày nữa tôi chờ em như chính cái ngày tôi chờ em trước cánh cổng trường Dược.
- Vì sao gái ngành Y lại khôn ngoan hơn nghề khác
- Dược sĩ xinh có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà thuốc?
Tôi quen em cũng trên sân trường Dược
Chiều nay, như mọi buổi chiều tôi vẫn chờ em trước cánh cổng này. Cánh cổng Bệnh viện đã úa màu sơn bởi thời gian. Những ánh nắng yếu ớt xuyên qua những đám hoa sữa mùi thoang thoảng cả một góc phố. Lại thêm một ngày nữa tôi chờ em như chính cái ngày tôi chờ em trước cánh cổng trường Dược.
3 năm, đã 3 năm kể từ ngày anh nói lời đầu tiên yêu em trước ánh mắt nhìn trầm trồ đầy ghen tỵ của những cô bạn cũng lớp với em. Ngày ấy, anh đã từng ước là sẽ giành cho em tình cảm trọn vẹn, với hứa hẹn về tương lai. Tuy nhiên sau 3 năm cũng kể từ ngày anh ra trường, đời đã dập anh tơi bời như sự chính sự khắc nghiệt vốn có của nó. Và giờ anh vẫn ở đây chờ em để đón em mỗi ngày.
Ngày ấy ta quen nhau cũng trong một buổi chiều như này em nhỉ. Mùi hoa sữa, chính mùi hoa sữa trong sân trường Dược để anh thấy nhớ em. Và cũng chính thời gian đầu anh cũng không thể ngờ là mình lại có thể yêu một cô nàng Dược sĩ. Nhớ lại ngày đó anh thật sự chả có cảm tình gì ngoài chút vẻ đẹp dung dị của một cô gái được tô điểm thêm cành hoa sữa giắt lên vành tai để làm mẫu ảnh. Lúc đó trong đầu anh giường như không có khái niệm về nghề Y càng không có khái niệm về nghề Dược sĩ. Dân kinh tế mà em! Sở thích đam mê nhiếp ảnh đã đưa anh đến đây. Đến với cánh cửa sân trường dược đến với những cô sinh viên ngành Y.
Rồi thời gian cứ trôi… Mỗi lần bạn anh đi chơi là em cũng có mặt, và mỗi lần em có mặt là một lần anh thấy sững sờ. Sự dịu dàng, duyên dáng, nhỏ nhẹ khiến tim anh như đập nhanh hơn, mặt anh đỏ nhiều hơn mỗi khi em quay mặt hỏi về phía anh. Chính sự dịu dàng duyên dáng đó đã khiến anh đổ sụp khi sau một lần đi ăn uống và quá chén. Anh không nhớ trong lúc say anh nói gì nhưng khi tỉnh dậy hình ảnh đầu tiên đó là em và những vỉ thuốc trên bàn đã được bóc dở. Cũng chả biết là thuốc gì. Nhưng chỉ thế thôi anh đã rung động rồi, anh đã thấy hạnh phúc rồi.
Yêu em tôi yêu cả nghề của em.
Thế rồi tình yêu trong anh với em cứ lớn dần lên. Anh thường sang sân Trường Dược mỗi buổi để chờ đưa em về nhưng đa phần anh đều phải về lầm lũi một mình. Còn những ngày còn lại hoặc là trời mưa hoặc là quá muộn. Nhiều lúc anh muốn có thể đưa em đi chơi, đi dạo phố, đi bộ ven hồ như những cặp đôi khác. Anh ghen tỵ khi mỗi buổi chiều đi làm về phải lủi thủi một mình.
Anh giáp mặt với cây sữa già trong sân trường chắc chỉ thua mỗi bác bảo vệ và chị lao công của trường em. Có ngày nhận được tin nhắn của em vội mừng là: “tối em được Thầy cho nghỉ ở phòng thí nghiệm rồi anh nha”. Nhưng khi anh đến thì em lại bận phải học do thầy sắp xếp lịch học môn khác. Rồi với một câu xin lỗi ngắn ngủi qua điện thoại. Anh lại đi về một mình.
Và hôm nay cũng vậy em nhắn tin là em được nghỉ khi hết giờ làm việc. Anh đã chờ và chờ như thường lệ có lẽ đêm nay anh cũng phải đi về một mình. Anh biết và thông cảm cho công việc của em công việc của một người Thầy thuốc. Công việc đầy trách nhiệm cứu chữa người bệnh, đôi khi phải hi sinh cả bản thân mình.
Và trong đầu anh giờ đã được phủ kín bằng những khái niệm đó. Khái niệm bao dung, khái niệm thấu hiểu…!
Nhiều lúc em bảo anh và em không hợp chỉ vì em lấy lý do em làm Dược sĩ không có thời gian để giành cho anh. Cũng chính bởi sự cao quý đó mà anh luôn trân trọng những thời gian quý báu ở bên nhau, và điều đó cũng càng làm anh thấy em cao cả và xứng đáng với anh hơn. Cũng chẳng biết từ bao giờ anh lại thấy thế nữa. Chắc là sự cao cả và tấm lòng hy sinh với nghề mà anh đã yêu cả nghề và sự vất vả của em.
Nhiều hôm thấy trên báo, trên ti vi đăng tin sự đi xuống của một vài bác sĩ, Dược sỹ thiếu y đức hay như Bác sĩ này ăn tiền, Dược sĩ kia hách dịch. Và cũng nhiều lúc anh lo, anh lo em sẽ thay đổi khi làm việc ở những môi trường đầy áp lực và lắm thị phi như thế. Nhưng với anh cho dù em có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn yêu em và yêu luôn nghề của em.
Hôm nay lại về một mình.
Và chờ em cô Dược sỹ ngày nào với bông hoa sữa!
Lam Hạ: Ytevietnam.edu.vn