Bác sĩ kể lại giây phút cứu cháu bé bị tôn cứa cổ
Hình ảnh này hiện trường một vụ tai nạn xảy ra hôm qua 24/09 tại phố Tân Mai, Quận Hoàng Mai, Hà Nội. Cháu bé là Trần Minh Hoàng 9 tuổi trú tại quận Hoàng Mai, đang đi xe đạp trên đường va quệt với xe chở tôn đang đỗ trên đường, bị tôn cứa ngang cổ.
- Con trâu “trả” viện phí và tấm lòng người Bác sĩ
- Đừng học ngành Y nếu bạn không đủ dũng cảm
- Bác sĩ đầu tiên tại Việt Nam dám từ chức
Bác sĩ kể lại giây phút cứu cháu bé bị tôn cứa cổ
“Đây là bức ảnh khiến tôi và bạn đều phải chảy nước mắt, khiến tôi run lên khi cuối buổi chiều ngồi chết lặng trên màn hình máy vi tính. Có lẽ lúc này bạn cũng sợ hơn bao giờ hết, bạn muốn ôm đứa con thân yêu của mình vào lòng ngay lúc này sau khi chúng đi học về và vỗ về an ủi chúng.
Nhưng một gia đình đã vĩnh viễn không bao giờ được hưởng niềm vui đấy nữa, một người mẹ không bao giờ được ôm đứa con trai 9 tuổi đầu của chị nữa rồi! Cháu bé đã mãi ra đi vào một buổi chiều mà giờ này mấy hôm trước vẫn còn tung tăng nô đùa cùng đám bạn. “
Đấy là những dòng chia sẻ của Bác sĩ Ngô Đức Hùng trên trang mạng xã hội của mình sau khi đã quá muộn để cứu cháu bé bi tôn cứa ngang cổ.
Hiện trường cháu bé bị tôn cứa cổ.
Không cứu được, cả kíp trực cứu chữa đều khóc.
Các Bác sĩ và cả kíp trực cầm máu cho cháu bé ở Bệnh viện Bạch Mai trào nước mắt nhìn cháu trong sự vô vọng khi đã quá muộn. Vết thương đã cứa đứt khí quản và thực quản, sự mất máu quá nhiều trước khi vào viện đã khiến cháu không thể gặp được cha mẹ. Thật quá kinh khủng, mặt tôi lạnh đi vì phải chứng kiến người cháu bé đẫm máu, mùi tanh bốc lên cả căn phòng.
Nhưng Y học là hữu hạn, cuối cùng tôi và các bác sĩ trong kíp trực cũng hoàn toàn bất lực. Bác sĩ Hùng viết: “Các điều dưỡng chảy nước mắt vì thương cháu bé. Tôi tiếp tục kí giấy để chuyển cháu bé xuống nhà đại thể. Cảm giác tuyệt vọng dâng lên khủng khiếp.
Chúng ta đều là người, ai cũng muốn những điều tốt đẹp nhất đến với những người yêu thương nhưng đôi khi những cố gắng cũng là không thể. Còn tuyệt vọng nào hơn khi phải chứng kiến đồng loại, con mình, cháu của mình đang lìa xa cõi đời này. Trước mặt tôi là bầu không khí u uất nhất.
Xung quanh bố mẹ cháu bé đang gào lên vào mặt các Bác sĩ vì không cho vào với con của họ. Tôi chấp nhận điều đó, cho họ trách.Thôi cháu hãy cứ ngủ ngoan, và các bác sĩ chỉ còn cách tàn nhẫn là không cho bố mẹ cháu vào bệnh phòng để cháu biết cuộc đời này đôi khi tàn nhân là cần thiết.
Đêm nay có một đứa bé không nằm trong ngôi nhà mình, không bi bô nói cười với bố mẹ chúng mà nằm lẻ loi một mình trong nhà lạnh”.
Vĩnh biệt cháu!
Lam hạ: Ytevietnam.edu.vn