Nghề Y bạc lắm ai ơi!
Khi 1/100 ca mổ thất bại sẽ xóa sạch thành công của 99 ca mổ còn lại. Thế mới nói, nghề Y là một cái nghề bạc bẽo và lắm nỗi truân chuyên.
- Những đặc điểm đặc trưng chỉ gái ngành Y mới có
- “Hành động bản năng” của vị bác sỹ trẻ khiến nhiều người xót xa
- Nặng lòng tâm sự của Bác sĩ chuyên nghề nạo phá thai
Thầy thuốc giỏi đến mấy cũng không ai khen, chẳng ai biết
Nếu nói nghề nào trong xã hội được trọng dụng và đề cao nhất thì khó có nghề nào qua được nghề Y. Nhưng nếu nói về sự thiệt thòi, hi sinh và không kém phần bạc bẽo thì nghề thầy thuốc lại chiếm vị trí số một.
Tất cả đều khiến cho người ta đánh giá sai đi, khác đi về đội ngũ cán bộ y tế trong thời buổi kim tiền này. Không có tiền làm sao mà người ta cống hiến với nghề được, nuôi gia đình và đáp ứng cho nhu cầu cuộc sống thường nhật.
Chẳng có cái nghề nào bạc hơn nghề thầy thuốc
Nhưng nếu vì đồng tiền mà đánh mất đi lương chi, đánh mất đi sự tinh túy và cao cả của cái nghiệp mình đang theo đuổi thì hỡi ơi, những ai đang khoác trên mình bộ đồng phục áo blouse trắng cũng đáng trách lắm thay.
Nói về sự bạc bẽo trong nghề Y, anh D. (Một bác sỹ giỏi hiện đang công tác tại bệnh viện Y học cổ truyền Trường Giang Hà Nội) trầm ngâm: Các bạn thấy người ta viết về sự tắc trách, vô trách nhiệm và sai sót trong cứu chữa bệnh trên các mặt báo.Và ngay lập tức các bạn phán xét “như đúng rồi” về nhân phẩm, tư cách đạo đức, giá trị của người bác sỹ, y tá hay cán bộ y tế đó. Và ai cũng tung hô bạn là “anh hùng bàn phím” thứ thiệt vì đã có công nói ra đúng chất tâm tư, tình cảm và suy nghĩ của số đông người trong xã hội về ngành Y tế.
Nhưng xin thưa rằng, trước khi sự việc chẳng mấy tự hào đó xảy ra thì những người hành nghề Y ấy đã có đến hàng trăm, thậm chí hàng nghìn bệnh nhân khỏi bệnh nhờ họ. Họ đã đứng biết bao ca mổ, xử lý biết bao nhiêu ca cấp cứu nguy hiểm khác. Sao lúc ấy, bạn không động viên họ lấy một câu “Lương y như từ mẫu”. Làm nghề Y âu cũng là cái nghiệp ở đời, được không ai khen và mất thì coi như mất cả. Và coi như cái danh dự có người nhà làm bác sỹ, làm nghề y cao quý cũng mất luôn theo những rèm pha dư luận từ đời này sang đời khác.
Tôi thoáng thấy nét buồn khôn tả trên gương mặt vị bác sỹ già, có gì đó trách đời, trách người và tự trách chính mình.
Sai chỉ 1 lần thì coi như mất hết
Thực tế đã chứng minh điều này là hoàn toàn có căn cứ. Chỉ cần một lần phạm sai sót trong lúc tiếp đón bệnh nhân, cư xử, đón tiếp người nhà bệnh nhân, một câu nói trong lúc bực tức, không kiểm soát mình, một tai biến Y khoa hiếm gặp xảy đến mà chưa xử trí kịp thì …ôi thôi “thời oanh liệt đó nay còn đâu”.
Sai một lần là coi như mất hết
Lúc ấy người ta chỉ nhìn thấy sự vô trách nhiệm, sự tắc trách, sự kém cỏi trong công tác chuyên môn và tư cách đạo đức của người thầy thuốc đã phần nào bị mờ đi, nhòe đi, hay thậm chí là mất hẳn trong tâm trí của người ta. Bằng những bài báo, những câu giật tít câu view tàn nhẫn….sự nghiệp tiêu tan, cuộc sống bế tắc và mang tiếng xấu đến ngàn đời.
Một số sự kiện trong ngành Y tế gần đây làm dấy lên dư luận rằng: phải cẩn trọng hơn với những người đang mặc áo blouse trắng trong bệnh viện.
Vậy đấy, thế mới bảo chẳng có nghề nào bạc bẽo, thiệt thòi mà lắm nỗi truân chuyên như nghề thầy thuốc.
Trang Minh – Ytevietnam.edu.vn