Nghề y có thật sự sướng và cao quý như mọi người vẫn nghĩ?

Nhiều người thường nghĩ làm bác sỹ là sướng nhưng tôi cho rằng không nghề nào vất vả và bạc bẽo như nghề y!

Nghề y muốn vàn vất vả

Nghề y giờ thế nào?

Ngày xưa bác sỹ được tôn trọng, được bệnh nhân quý mến, nhưng ngày nay bệnh nhân, người nhà bệnh nhân có thể chỉ thẳng mặt mà chửi, dọa dẫm đánh bác sỹ ngay trong bệnh viện, như tin y học đã đưa tin vụ ở Thạch Thất bố ném cốc vào đầu bác sỹ gây chấn thương, hay ở Nghê An người nhà thuê côn đồ hành hung bác sỹ nữ và còn rất nhiều vụ liên quan đến việc người  nhà làm tổn thương bác sỹ. Như vậy hỏi còn cao quý không? Nhiều người nói bác sỹ phải làm sao người nhà bệnh nhân mới như thế, vậy có ai tự hỏi vì sao có những đứa con lại có thể chửi cha đánh mẹ, phải chăng cha mẹ phải như thế nào con cái mới đánh mới chửi. Lẽ nào tại cha mẹ? Có cha mẹ nào mắng đứa con ngoan. Chính vì nhìn thấy nhiều sự chua chát đắng cay trong nghề mà Đà Nẵng vừa qua đã có 48 bác sỹ xin nghỉ việc.

Nhiều người luôn nói bác sỹ chỉ vì tiền. Vậy trong cuộc sống này ai sống không vì tiền, những đồng tiền do mình làm ra bằng sức lực tại sao lại bị coi như tham ô. Tất cả chúng ta đều làm việc vì tiền, vì cuộc sống cả. Để có được tấm bằng ra trường đi làm sinh vên ngành y phải trải qua 5 – 6 năm rõng rã ngồi trên giảng đường, ngày đi học đêm đi trực, khi học xong để có thể đi làm được cũng phải mất thời gian đào tạo, học chuyên sâu thêm về nghề, ấy thế mà mức lương khỏi điểm cũng chỉ có 3 – 4 triệu, với mức lương đó bạn sẽ làm được gì khi vật giá ngày càng leo thang. Nhiều người thường mặc định thu nhập của bác sỹ cao lắm, số cao lắm đó chỉ là rất ít thôi, mà để được cao lắm thì cũng phải trải qua một thời gian cống hiến lâu dài chứ không phải tự nhiên mà có được mức lương như mong muốn, đấy làm nghề y cao sang danh vọng nhưng vô cùng cực khổ, vất vả, đó là góc khuất mà xã hội không bao giờ biết và hiểu được, vì đơn giản nếu biết và thông cảm được thì những người trong ngành y đã không thấy bạc bẽo.

Trong cuộc sống này bạn có giám nói mình sống không vì tiền

Những bóng tối trong nghề

Tôi từng làm phóng viên của một tờ báo lớn viết về mảng y tế, trong quá trình làm việc tôi nhận thấy những cuộc điện thoại từ đường dây nóng gọi đến thường là sự bức xúc tố bệnh viện, bác sĩ, chứ chưa bao giờ thấy một trường hợp nào gọi đến để khen hay cảm ơn bác sỹ. Có một dịp tôi được trực tiếp đi viết bài lấy tư liệu về bệnh cấy tủy tại một bệnh viện lớn trên Hà Nội, đây là một bệnh khá nguy hiểm và hiếm gặp, hôm đó vào chủ nhật, tôi nhận được lịch hẹn vào chiều tối, đến nơi thấy bác sỹ đang ngồi ăn cơm hộp góc phòng, trên người vẫn còn mặc nguyên bộ đồ phòng mổ, vừa ăn bác sỹ vừa theo dõi tình hình sức khỏe bệnh nhân qua màn hình, gương mặt còn nguyên sự mệt mỏi, căng thẳng. Trong lúc ngồi chờ bác sỹ làm nốt một vài thủ tục quan trọng tôi thấy một người phụ nữ trung tuổi bước vào, tôi đoán đó là mẹ bệnh nhân, người phụ nữ vào nói chuyện với bác sỹ xin cho con mình được xuất viện mặc dù trình trạng sức khỏe lúc đó là khá yếu, vì gia đình không đủ điều kiện nên xin về nhà tự lo liệu, sau một hồi thấy vị bác sỹ nhấc mấy lên gọi điện cho những nhà hảo tâm kêu gọi giúp đỡ, khi kết thúc cuộc nói chuyện tôi thấy mắt người mẹ rưng rưng, bàn tay run rẩy cầm tay bác sỹ nói lời cảm ơn. Lúc đó trong đầu tôi lóe lên suy nghĩ tại sao những trường hợp như này không bao giờ thấy trên các mặt báo, không nêu gương?

Khi phỏng vấn và lấy xong tư liệu tôi xin phép được về, lúc đó cũng là 10 giờ tối, đi qua dãy hàng lang cấp cứu tôi hiếu kỳ nhìn vào bên trong thấy một y tá vừa ăn chiếc bánh mỳ vừa gọi điện căn dặn việc nhà và thông báo hôm nay mình phải trực vì vừa nhận được thông báo có ca mổ gấp. Rồi nhanh chóng nuốt vội miếng bánh mỳ qua lại hoàn thành công việc.

Bước đi mà chân tôi nặng trĩu trong đầu vẫn vơ nhiều suy nghĩ, hôm nay cuối tuần mọi người được đi chơi, gặp mặt bạn bè, quây quần bên gia đình, trong khi đó nơi đây có những con người vẫn đang lao động miệt mài, không quản giờ giấc để cứu lấy bệnh nhân, mặc dù biết đó là trách nhiệm nhưng sao mà vất vả quá vậy, vậy mà ngoài kia nhiều người vẫn nghĩ làm nghề y là sướng.

Những hình ảnh ấy sẽ chẳng ai biết đến, mà họ bác sỹ cũng không kể ra, mà nếu có kể thì lại mang cái mác kêu than, hay thời gian ngồi kể đó họ chỉ muốn được đổi lại những phút giây ngồi bên gia đình để được ăn một bữa ăn đúng nghĩa hay ngủ một giấc ngủ ngon lành mà không phải suy tư. Nhưng nếu một ông bác sỹ cau có, một cô y tác nghe điện thoại, quát bệnh nhân là ngay lập tức bị chửi rủa, oán than, thở dài ngao ngán cả các bệnh viện ấy, cả ngành y tế bị họ chửi như thể bác sĩ, y tá đang cướp của họ một thứ gì vậy. Họ tranh thủ kêu gọi xã hội tẩy chay, kêu gọi đuổi việc bác sĩ nọ, y tá kia, thế mới thấy thật đáng buồn. Nếu có thời gian làm những việc trên thì mong rằng hãy sống chậm lại một chút và nghĩ suy xem việc làm của họ có đáng bị lên án hay không, hay trên tất cả chúng ta cần cảm thông và thấu hiệu cho họ một phần.

Nguồn: ytevietnam.edu.vn

Exit mobile version