Rồi đến một ngày Anh sẽ yêu cái nghề Y mà Em lựa chọn
Có thể anh sẽ nghĩ rằng cái nghề bạc bẽo ấy chẳng thể cho thể cho người yêu anh một công việc ổn định, chẳng thể cao cả như công việc giáo viên mẹ anh mong muốn ở một người con dâu. Nhưng anh ơi, một bên cống hiến vì sự nghiệp trồng người còn một bên cống hiến trọn đời vì sức khỏe con người. Vậy thì nghề nào có công sức nhiều hơn?
- Dân ngành Y Dược thuộc cung hoàng đạo này sẽ bao giờ lo thất nghiệp
- Ai là người thiệt thòi nhất sau bạo hành y tế?
- Vì sao bác sĩ xứng đáng được nhận lương cao
Gái ngành Y sẽ không cố gồng mình để trở thành một con người khác
Gái ngành Y sẽ không cố gồng mình để trở thành một con người khác
Em nghĩ rằng mình không cần phải cố gồng mình để trở thành “một ai đó khác”, điều đó thật sự không công bằng và khiến em mệt mỏi. Anh biết không? Từ nhỏ em đã mơ ước rằng sau này mình sẽ được khoác chiếc áo blouse trắng để chữa bệnh cứu người, em mong muốn mình có thể đóng góp một phần tri thức để có thể cống hiến cho đời về sau. Ngay từ khi còn là sinh viên Cao đẳng Y Dược em đã nghĩ mình phải thay đổi, phải thật cố gắng và em đã đạt được nhiều thành tích hơn mong đợi. Vậy hà cớ gì bắt em phải bỏ công việc hiện tại sau khi tốt nghiệp một trường Y dược danh tiếng mang tên nhà khoa học Louis Pasteur, bỏ công việc Điều dưỡng “bạc bẽo” để học Sư phạm như mẹ anh mong muốn, vậy còn ước mơ của em, còn bao nhiêu bệnh nhân đang cần em nữa. Em biết rằng, bất cứ nghề nào cũng sẽ có sự hi sinh cao cả riêng nhưng nếu không có tình yêu với chúng thì cũng sẽ khó thực hiện được. Vì vậy, nếu yêu thương em thật sự hãy để em là chính em, để em được sống với ước mơ của mình và nếu anh có tình yêu thực sự với em thì em nghĩ anh sẽ tôn trọng và cũng sẽ yêu cái nghề y như chính em vậy.
Một bên cứu người, một bên trồng người thì sự hi sinh nào cao cả hơn?
Ngành Y sẽ không giống bất kì một ngành nghề nào?
Em đã từng rất nhiều cậu chuyện thấm đẫm nước mắt trên Blog tâm sự nghề y. Phải rồi! ai mà thích người vợ, người con dâu tối ngày ở viện, chưa kể những ca trực đến sáng. Phải rồi! ai mà ưa được người con dâu chỉ đi chăm sóc “người ngoài” mà “bỏ bê” người nhà. Nghe đến đây sao mà chua xót quá, nghề sư phạm như mẹ anh mong muốn cũng không có gì sai, một bên trồng người, một bên cứu người chỉ là chúng khác nhau về tính chất công việc và thời gian mà thôi. Vì vậy, nếu anh bắt em phải lựa chọn giữa anh và công việc thì xin lỗi em sẽ không để anh lựa chọn mà cô gái ngành Y sẽ mạnh mẽ ra đi. Em không muốn từ bỏ ước mơ, càng không muốn mình trở thành “một con người khác” nhưng em từ bỏ anh không phải vì tình yêu với anh không lớn mà vì chính lòng anh không chung thủy, không bao dung với em. Giả sử em bỏ nghề y để đi học sư phạm thì anh có chắc chắn rằng sẽ bao dung, thông cảm với cô giáo ấy mãi mãi, nếu hôm nay cô ấy bận việc giảng dạy, tối làm giáo án, ngày mai đi họp công đoàn,… liệu anh có bắt cô ấy bỏ nghề nữa không? Ngoảnh lại chỉ có công việc, có gia đình là chung thủy với chúng ta mãi, vậy nên đừng trách em vì sao chọn công việc, không chọn anh mà do chính anh không chọn em trước.
Rồi đến một ngày Anh sẽ yêu cái nghề Y mà Em lựa chọn
Rồi đến một ngày Anh sẽ yêu cái nghề Y mà Em lựa chọn
Kết thúc một mối tình với bao sự hụt hẫng, sự dè bỉu của cái nghề người ta coi là bạc bẽo nhưng điều đó sẽ không làm em vơi đi tình yêu nghề, em vẫn đi làm, vẫn cống hiến cho xã hội, vẫn xứng đáng làm cô Điều dưỡng tốt nghiệp thủ khoa của Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur danh tiếng được bao người mến mộ. Rồi một ngày gặp anh ở viện, khi đó mẹ anh đang trong ca cấp cứu mổ ruột thừa. Chính cô điều dưỡng ấy vẫn giúp đỡ anh và cùng các bác sĩ chuyên khoa thực hiện ca mổ đó. Thật may mắn mẹ của anh đã qua cơn nguy kịch, lúc đó mẹ và anh mới nhận ra sự quan trọng, cái tâm của những người làm y với nghề, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, họ cũng sẵn sàng cứu giúp người bệnh không mặc tư, thù, oán hận. Anh nắm tay và muốn cùng em làm lại từ đầu nhưng anh không biết rằng bản lĩnh của cô gái ngành Y vô cùng dứt khoát. “Không phải em không muốn cho anh cơ hội mà niềm tin trong em với anh không còn nữa, em tin và yêu nghề y hơn rồi”, em cũng tin rằng: sẽ có ngày Anh cũng yêu ngành y mà Em lựa chọn và cho rằng em đã quyết định đúng.
Sau khi nghe xong lời tôi nói ánh mắt anh có phần thảng thốt, anh vui vì đã nhận được sự tha thứ nhưng lại khóc vì chính anh đã không nhận ra được cái tâm từ người làm y, cái cốt lõi, nhân cách và sự thủy chung của tôi. Anh hứa và sẽ chờ tôi quay lại nhưng anh không hề biết rằng tôi sẽ không chọn anh một lần nữa.
Dung Trần: ytevietnam.edu.vn