Có nên nối nghiệp cha mẹ theo học ngành Y?

Đánh giá: 1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao (2 đánh giá, trung bình: 5,00 trong tổng số 5)
Loading...

Ngành Y vốn đầy rủi ro, vất vả nhưng xã hội có mấy người hiểu cho sự hi sinh của người Thầy thuốc. Bạc bẽo đến nỗi có người thề không theo nghề.

Bố, mẹ và chị gái đều là bác sỹ, công tác trong cùng 1 bệnh viện lớn của thành phố. Nói thế cũng đủ hiểu, tại sao con lại quyết định học Cao đẳng Điều Dưỡng Cao đẳng Y Dược Pasteur.

Tự hào theo nghiệp gia đình làm nghề Y

Quyết định này được mẹ và chị gái phản đối kịch liệt, vì sợ con vất vả, sợ con phải hi sinh quá nhiều. Vì những người con gái đã trải qua công việc gian truân, đầy vất vả ấy là người hiểu hơn ai hết, giá trị của của hai chữ hi sinh trong nghề Y. Duy chỉ có bố, một bác sỹ Sản khoa dày dặn kinh nghiệm thì trầm ngâm, có vẻ bố có điều gì đó cần trăn trở chăng?

Có nên nối nghiệp cha mẹ theo học ngành Y?

Có nên nối nghiệp cha mẹ theo học ngành Y?

Hồi đó là năm 2015 – năm đánh dấu bước ngoặt cực kỳ quan trọng trong cuộc đời. 18 tuổi, con tự chọn con đường con đi, tương lai con sẽ bước, và đến tận bây giờ con cũng chưa 1 giây nào hối tiếc vì quyết định ấy.

Một quyết định lớn trong đời con gái của bố. Đó là theo học ngành Điều Dưỡng trong một ngôi trường cũng rất đặc biệt – trường Cao đẳng Y Dược Pasteur.

Hay tin con đỗ, bố mừng ra mặt, còn mẹ và chị gái thì chỉ nhìn nhau lắc đầu ngao ngán. Vì họ biết rằng lại một người phụ nữ sắp sửa đánh mất tuổi thanh xuân, đánh mất những năm tháng đẹp nhất của đời người con gái trong phòng cấp cứu, phòng điều trị, phòng trực bệnh viện.

20 năm có mặt trên đời là từng ấy năm chưa có một bữa cơm nào đông đủ tất cả các thành viên trong nhà. Tôi nhớ, tuần nào cũng vậy, không bố trực, mẹ trực thì chị gái lại bận. Không thì cả nhà được nghỉ thì con lại học thêm tối ngày. Có hôm cả nhà chả có nổi một phút nhìn mặt nhau. Con đi học từ sớm, bố trực từ tối qua trong Khoa Sản chưa về, chị thì mới vào vì có ca cấp cứu khẩn cấp, bệnh nhân nguy hiểm. Cứ thế, con lớn dần trên những mâm cơm không trọn vẹn thành viên.

Nhiều hôm cuối tuần, thấy gia đình hàng xóm ăn uống vui vẻ, râm ran cả ngày. Con thèm, con thực sự thèm gia đình ta có được một ngày như thế!

Bao lâu rồi, món cá chép om dưa mà bố thích nhất nhưng toàn cất tủ lạnh để bố ăn sau. Bao lâu rồi, món gà rán sở trường của con được cả nhà thưởng thức ngon lành vào một ngày cuối tuần. Xa lắm rồi, bố nhỉ?

Bố mẹ ở bệnh viện nhiều hơn ở nhàBố mẹ ở bệnh viện nhiều hơn ở nhàBố mẹ ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà

Bố mẹ ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà

Rồi phải vài năm rồi cả bố, cả mẹ, con và chị gái chưa có một chuyến du lịch đúng nghĩa. Sắp xếp mãi, cả nhà mới có dịp đi Đà Lạt. Con thích lắm!

Hà Nội sẽ đẹp hơn, bớt ảm đạm hơn nếu như có đủ mọi thành viên. Con háo hức chuẩn bị váy áo, máy ảnh, chuẩn bị set đồ từ cách đó 1 tuần. Nhưng rồi đến lúc ra sân bay thì bệnh nhân của mẹ bị trở nặng, suy tim và trụy mạch, cần phải cấp cứu ngay. Mẹ lao đi trước cái nhìn đầy thất vọng của con. Không còn đủ vui để cười thật rạng rỡ trong những bức hình thiếu mất một phần của gia đình. Mà dù ngắm lại bức hình ấy, bố và con, cả chị nữa cười tươi lắm, nhưng sao con vẫn thấy phản phất điều gì đó rất buồn, bố ạ!

Có lẽ nào thiếu mẹ, thiếu mất người phụ nữ tuyệt vời ấy, chuyến đi cũng chẳng còn mấy giá trị!

Và cái lúc dù đi đến góc bể chân trời nào thì người ta cũng tìm về với nhau, với mái ấm thân thương thì nhà mình cũng chẳng được như thế.

Vững tâm hơn khi theo học Cao đẳng Y Dược Pasteur

Tết năm vừa rồi, năm ngoái, à mà không phải chỉ có năm vừa rồi mà tết năm nào từ lúc con 10 tuổi thì nhà mình cũng đã ăn giao thừa trong bệnh viện thành phố.

Không còn khóc, không còn đòi ở nhà nữa mà con đã tự động đến viện vào đêm 30. Cùng với các anh chị y tá, điều dưỡng bày bánh chưng, đào, quất, bánh kẹo, thịt gà ở căng tin bệnh viện. Bố thì đang mổ ở phòng cấp cứu, một sản phụ 40 tuổi, sinh con lần đầu. Mẹ thì ôm đống hồ sơ bệnh án rồi chỉ kịp nhìn con từ xa rồi nói với “con chuẩn bị đi, kém 15 phút thì mẹ có mặt ở sảnh bệnh viện để đón giao thừa nhé, mẹ còn hoàn thành đống này là hết công việc của năm nay rồi!”.

Rồi lên chỗ chị, chị đang hối hả phẫu thuật cho các bệnh nhân bị chấn thương sọ não. Máu chảy nhiều lắm, bệnh nhân đông nữa. Tết nhất mà số lượng bệnh nhân phải cấp cứu gấp nhiều như đi lễ chùa. Người bị tai nạn giao thông chiếm số đông hơn cả. Trong phòng ngoài chị còn có các bác sỹ, điều dưỡng và đến vài y tá nhưng vẫn không kịp thở.

Thấy con đứng bên ngoài ngóng, chị điều dưỡng đến gần hỏi han rồi còn động viên “nghề Y có vất vả, có hi sinh nhiều như thế thì đó mới là cái nghề đặc biệt và cao quý, em nên tự hào vì có người thân làm nghề này em nhé!”.

Ánh mắt chị ấm áp lắm, con thấy có những giọt nước mắt trực trào nơi khóe mắt của chị. Có lẽ chị hiểu hơn ai hết cảm giác của con bố nhỉ? Vì hai đứa con của chị cũng đang như con. 5 năm rồi, hai đứa nhỏ đón giao thừa mà không có mẹ ở bên, bố thì đã mất ngót ngét được 3 năm.

Liệu mấy ai hiểu được những mất mát, hi sinh của bố, mẹ, chị gái con và chị điều dưỡng ấy. Ngay kể từ giây phút ấy, con muốn được trở thành một cô điều dưỡng như chị.

Con tự hào là sinh viên của Cao đẳng Y Dược Pasteur

Con tự hào là sinh viên của Cao đẳng Y Dược Pasteur

Biết chăm sóc bệnh nhân từ lúc ban đầu đến lúc hồi phục, là người luôn quan tâm đến quá trình điều trị, trị liệu của bệnh nhân.

Trong giờ phút thiêng liêng đó, giây phút chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, con biết bố ước tất cả các sản phụ có được một ca vượt cạn thành công, mẹ tròn con vuông, mẹ khỏe con khỏe. Còn mẹ thì ước được khám chữa khỏi cho nhiều bệnh nhân hơn, sẽ không còn phải kết luận trong bệnh án rằng “chúng tôi đã cố gắng hết sức” hay chị gái con thì cũng đang thầm mong “bệnh nhân của chị có được một năm mới may mắn, hạnh phúc, được ở nhà nhiều hơn ở viện, mà không phải vào viện là tốt nhất.”.

Bệnh tật chẳng chừa một ai cả, người ta lâm nguy khi không kịp chọn ngày giờ đẹp. Thế nên, làm nghề Y luôn phải hiểu điều này. Khi người ta đang sum vầy trong ngôi nhà nhỏ thì cả nhà mình thì bên nhau ở sảnh bệnh viện.

Con thì ước con mau tốt nghiệp Cao đẳng Điều Dưỡng, Cao đẳng Y Dược Pasteur để cùng bố, cùng mẹ, cùng chị gái thực hiện nhiệm vụ cao cả của người thầy thuốc.

Nhân Ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/2/2017!

Con xin kính chúc gia đình ta và tất cả các thầy thuốc dồi dào sức khỏe, hạnh phúc và thành công, xứng danh “Lương Y như Từ mẫu!”.

Trang Minh – Ytevietnam.edu.vn

Tin liên quan

Có thể bạn quan tâm

Tin khác

Tin mới