Vào ngày 27- 2 hàng năm, ngày của người thầy thuốc Việt Nam, ngày được cả nước tôn vinh, nhưng với tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn với chính đôi tay mình.
- Khi cưới nữ điều dưỡng viên cuộc sống của bạn sẽ thế nào?
- Tâm sự bác sĩ trẻ tiền bạc không thể mua được tính mạng con người
- Người thầy thuốc loay hoay tìm lối đi riêng
Nghề y là nghề cao quý
Sự cần mẫn với nghề
Cứ mỗi lần kết thúc ngày làm việc tôi lại cúi xuống nhìn đôi bàn tay của mình, đã bao năm tháng qua cùng tôi cầm từng cây kim, lọ thuốc, sợi chỉ để chữa bệnh cứu người. Đôi bàn tay của người làm nghề y như tôi chưa từng biết đến làm nail, đính đá, nối móng hay chọn những màu sơn kiểu dáng làm đẹp theo từng mùa. Nếu ai hỏi tôi về những khó khăn vất vả của nghề y, hay những kinh nghiệm trong nghề thì tôi có thể nói thao thao hàng giờ không ngớt, nhưng nếu hỏi tôi về xu hướng làm đẹp cho bản thân hay làm móng thì tôi như mù thông tin, vì đã từ lâu tôi coi bệnh viện như ngôi nhà thứ 2 của mình, mà không còn thời gian để ý trau chuốt cho bản thân.
Không biết người khác như thế nào chứ bàn tay tôi lúc nào móng cũng cụt lủn, nếu để móng tay dài thì sợ làm đau bệnh nhân, khó khăn trong việc cầm đồ thực hiện những ca mổ. Nhiều khi nhìn xuống đôi bàn tay gân xanh nổi lên lại chạnh lòng, vì mình cũng là con gái, cũng muốn làm đẹp cho bản thân cho người thương ngắm, nhưng lại nghĩ còn phải khám, chữa bệnh, phải thực hiện những ca phẫu thuật cho bệnh nhân mỗi ngày…
Sau bao năm làm nghề giờ nhìn lại thấy thương đôi tay mình và cả những đôi tay của người đồng nghiệp, luôn cặm cụi mà cần mẫn.
Chẳng may, mỗi lần đọc được những tin y học, mặc dù có những thông tin là đúng, nhưng cũng có thông tin sai thiếu tính thực tế, kèm theo đó là những bình luận thiếu thiện cảm của xã hội, bất giác lại thấy thương nghề y, thương mình dành cả tuổi trẻ để cống hiến nhưng nào có ai hiểu được những khó khăn ấy, vì hơn ai hết mình hiểu chỉ khi dấn thân từng trải với nghề thì mới thấu được sự tình. Cũng có lúc đã muốn dừng lại, muốn rẽ sang một con đường khác phẳng lặng, yên ả hơn nhưng lại không đành lòng vì nghĩ tới người bệnh, nghĩ tới người thân của họ đang đặt hi vọng, đặt cả tính mạng vào những người như tôi.
Đôi bàn tay người làm nghề y
Trước đây tôi đã từng nghe nói người chọn nghề chứ không phải nghề chọn người, nhưng lúc ấy còn non dại còn bồng bột nào có nghĩ được gì chỉ thích làm theo ý mình, thích được khoác lên mình chiếc áo blue, nhưng bây giờ nghĩ lại câu nói ấy mới thấy đúng. Còn nhớ ngay đi học văn bằng 2 Cao đẳng y Dược tôi đã phần nào mường tượng ra cái vất vả trong nghề, nhưng buồn nhất có lẽ vẫn là lúc mới chập chững bước vào nghề khi cấp trên nói tôi hiền quá không hợp nghề y, đồng nghiệp nói tôi nhát như này khó theo được nghề dài lâu, bây giờ nhiều người vẫn không nghĩ tôi là bác sỹ vì nhìn tôi quá mong manh, nhưng nào ai có biết rằng bản thân tôi đã cố gắng như nào, để vượt qua bao khó khăn áp lực đến từ nghề, để ngày hôm nay khi quay đầu nhìn lại cũng cảm thấy khâm phục chính mình. Nhưng tôi chưa bao giờ hối hận từ khi vào nghề và chắc chắn cả sau này, và tôi vẫn tiếp tục cùng đôi bàn tay này dệt và thắp sáng những hy vọng của bao con người ngoài kia, cho dù thỉnh thoảng vẫn nghe vẫn đọc được những thông tin không hay về nghề, nhưng hơn ai hết tôi hiểu những khó khăn mà đồng nghiệp tôi trải qua, vì nghề y nó vốn không đơn giản và dễ như người ta vẫn nghĩ.
Có lẽ tuổi trẻ nào cũng thế, luôn đầy rẫy những khó khăn và vất vả nhưng phải học cách chấp nhận và tự cân bằng để cho cuộc sống tốt hơn. Sắp tới ngày nghỉ lễ, ngày mùng 2- 9 tự nhiên lại muốn được đi tân trang cho đôi bàn tay của mình làm đẹp để đi chơi, nhưng lại chợt nhớ ra nghề y không có ngày nghỉ lễ, vì vẫn còn phải đi trực, vẫn đi khám chữa bệnh và làm việc như bao ngày thường. Đến một lúc nào đó những hào nhoáng vẻ đẹp bên ngoài chỉ khiến ta vui và mỉm cười trong giây lát, còn những giá trị thật sự mới khiến ta hạnh phúc mãi mãi.
Nghề y dù luôn vất vả và bị hiểu nhầm bởi những thị phi không đáng có, nhưng nào có sao miễn mình cảm thấy đúng và không hổ thẹn với lương tâm, vì hơn ai tôi hiểu những việc họ làm đều phải xuất phát từ chính cái tâm của mình.
Nguồn: ytevietnam.edu.vn