Người ta thường nói tuổi trẻ là phải sống hết mình, phải ăn những gì mình thích, làm những gì mình muốn và yêu người khiến mình hạnh phúc. Nhưng có lẽ cuộc đời tôi không may mắn như thế khi được làm những gì mình thích mà tôi vẫn không hạnh phúc.
- Vì đâu hố sâu khoảng cách giữa Bác sĩ và bệnh nhân ngày càng lớn?
- Pháp luật còn bỏ ngỏ chuyện bảo vệ danh dự Bác sĩ
- Muốn thành công, muốn làm giàu đừng chọn ngành Y
Tôi đã sai khi chọn nghề Y
Tôi làm nghề Y vì tiền
Tôi cũng thích nghề Y như các bạn, vì cái danh xưng nghề Y là nghề cao quý trong tất cả các nghề, là người nắm giữ hàng ngàn tính mạng bệnh nhân, là cái nghề như người ta vẫn nói phòng bì cầm chặt tay. Và tôi chọn nghề Y làm nghề tương lai mình hướng tới, tôi biết khi nói ra điều này các bạn sẽ nhìn và nghĩ tôi bằng một thái độ và ánh mắt khác, bởi tôi làm nghề Y vì tiền. Vì tôi thích tiền, tôi muốn mình trở thành bác sĩ giỏi kiếm được thật nhiều tiền bằng chính mồ hôi công sức của mình, chỉ có như thế tôi mới giúp được những người xung quanh, người thân của tôi có được cuộc sống đầy đủ. Tôi đã từ bỏ con đường mà gia đình hướng tới để chạy theo cái mong muốn của bản thân và ngày hôm nay chính cái mong muốn, khát vọng ngày nào lại khiến tôi phải hối hận để bây giờ tôi ngồi đây viết lên những dòng blog tâm sự nghề Y.
Nghề Y hạnh phúc từ trong khổ đau
Tôi hối hận trong khi trên người mình vẫn khoác chiếc áo blouse trắng tinh, Điều tôi hối hận nhất chính mình không thể làm thay đổi được định kiến của xã hội với nghề. Xã hội luôn nói những người làm nghề Y như chúng tôi là những kẻ hút máu người, là lũ tham quan, là kẻ cướp ban ngày, bởi vì họ nói chúng tôi đi làm chỉ vì tiền. Nếu cái nghề của các bạn đang theo đuổi không may bị mọi người hiểu sai bị xã hội phỉ báng thì bạn thấy như nào? Riêng tôi thì tôi thấy xót xa vô cùng, các bạn nói chúng tôi chỉ tiền, đúng các bạn nói không sai, chúng tôi đi làm vì tiền, thử hỏi sống xã hội ngày này có ai đi làm không vì tiền, nhưng những đồng tiền chúng tôi kiếm ra hoàn toàn trong sạch bằng sự nỗ lực phấn đấu của bản thân chứ không như các bạn nói là hút máu người. Chúng tôi không thể vui vẻ mà coi như không có gì khi cầm những đồng tiền từ đôi bàn tay run rẩy của người nhà bệnh nhân, vì tôi hiểu, họ đã đau khổ thế nào khi có người nhà đang nằm kia, làm sao chúng tôi có thể cầm dao mà cứa vào tim họ thêm những nỗi đau khác. Các bạn đã bao giờ nhìn thấy người nhà bệnh nhân cầm phòng bì dí vào tay vào túi áo chúng tôi mà tự tay chúng tôi cầm lấy trả lại? các bạn đã thấy chúng tôi trực tiếp nói với người nhà bệnh nhân là phải đưa phòng bì bao nhiêu thì bệnh mới được chữa không? Xã hội toàn rỉ tai nhau nói và coi cái chuyện vào viện có phòng bì như là luật ngầm do chúng tôi đặt ra. Tôi không phủ nhận vẫn có những người nhận phòng bì nhưng số đó rất ít, vì ở đâu cũng có người nọ người kia nên các bạn không thể quy chụp tất cả những người làm nghề Y đều giống nhau. Chúng tôi yêu nghề và đi làm vì tiền nhưng đó không phải là tiền phong bì, tiền của người nhà bệnh nhân mà là những đồng tiền mồ hôi nước mắt.
Nghề Y cái nghề của sự bạc bẽo
Điều tôi hối hận thứ 2 chính là những biến cố y khoa, khi đã xảy ra không phải chỉ có người bệnh chịu thiệt thòi, nó luôn là “vết thương” không bao giờ mất trong lòng thầy thuốc, dù sau này sự việc có lắng xuống, người nhà bệnh nhân có nguôi ngoai thì đó sẽ mãi là vết thương lòng là nỗi ám ảnh suốt cuộc đời. Khi xảy ra biến cố y khoa dư luận và người thân, gia đình sẽ chĩa ngay búa rìu về phía những người làm nghề Y. Tôi chỉ muốn nói với các bạn rằng có nhiều nguyên nhân dẫn đến biến cố như: biến cố do cơ địa, biến cố do khả năng của khoa học, kĩ năng của người thầy thuốc, hạn chế của cơ sở y tế, hạn chế của y học nước nhà, hoặc do sai sót y khoa, biến cố do sự không tuân thủ điều trị của chính bệnh nhân. Những biến cố này không hoàn toàn xuất phát từ bác sĩ nhưng lại hay được mọi người “ưu ái” đổ lỗ cho nhân viên, do xét nghiệm Y tế mà ra. Nhưng mọi người có biết nguyên nhân lớn nhất của việc biến cố ý khoa là do bệnh nhân không tuân thủ hoặc làm sai những yêu cầu dẫn đến kháng thuốc với một số loại kháng sinh. Việc không tuân thủ điều trị tạo ra một dòng vi khuẩn kháng thuốc, mang lại sự nguy hiểm cho bản thân người bệnh rất lớn. Nhưng khi xảy ra biến cố thì không ai truy xét trách nhiệm của người bệnh, người ta chỉ vội quy chụp cho bác sĩ bởi với lý do chúng tôi có chuyên môn. Mong các bạn hãy hiểu rằng chúng tôi làm nghề chữa bệnh chứ không có khả năng thay đổi được vạn vật, xóa bệnh được khỏi con người và mọi thư đều diễn ra trong giới hạn cho phép.
Đó chỉ là 2 trong số nhiều lý do khiến tôi hối hận khi đã chọn nghề Y chọn làm bác sĩ nội trú, tôi vẫn yêu nghề yêu người, chỉ là không cảm thấy hạnh phúc và xứng đáng với những gì mình bỏ ra. Tôi viết ra đây không phải để đổ lỗi, kêu than, trách móc, đơn giản chỉ muốn mọi người hãy có cái nhìn khác về cái nghề chúng tôi đang làm, hãy nhìn nhận đánh giá một cách công tâm và đừng u uất chạy theo suy nghĩ đám đông. Còn những người làm nghề như chúng tôi luôn hướng tới phương châm Lương y như từ mẫu, cứu người, cứu mình.
Nguồn: ytevietnam.edu.vn