Từ khi bắt đầu vào đại học tôi thường phải tiếp xúc với máu nhiều hơn trong những thực thực hành hay trực viện, chắc cũng do vậy mà cái chứng bệnh sợ máu biến mất từ lúc nào không hay.
- Con gái học ngành Y khó lấy chồng
- Thầy thuốc nghề đặc thù tại sao lương không đặc thù
- Hãy trân trọng và thông cảm với nghề thầy thuốc
Tôi là một bác sĩ từng rất sợ máu
Tôi là một bác sĩ từng rất sợ máu
Thực tế trong những người bạn học cùng lớp với tôi cũng có quá nửa là cùng chung nỗi sợ máu giống nhau, nhưng vì nghề nghiệp mà chúng tôi dần cũng phải thích nghi, tất cả đều phải tỏ ra dũng cảm trước những giờ thực hành tiếp xúc với máu. Từ những chuyện như vậy mà chúng tôi dần dần quen và nỗi sợ cũng biến mất từ lúc nào không hay.
Hiện nay tôi đang là bác sĩ, mới vừa trải qua 6 năm miệt mài dưới mái trường đại học nên giờ có thể có một chút ít kinh nghiệm trong quá trình học tập và rèn luyện. Khi vừa tốt nghiệp cấp 3 tôi cũng như bao người bạn khác rất do dự khi đăng ký lựa chọn nghề nghiệp. Tôi rất thích ngành y, thích chiếc áo blouse trắng, thích cái dáng nghe rất kiêu hãnh và giàu lòng nhân ái của các bác sĩ và thích cả những cặp mắt nhìn ngưỡng mộ của những người xung quanh. Nhưng tôi lại có một yếu điểm đó là rất sợ máu, mà ngành thì chắc chắn một điều là sẽ phải tiếp xúc với máu thường xuyên.
Mỗi lần gia đình họ hàng có cỗ, phải làm gà làm vịt làm heo là tôi liền đi tránh, tôi sợ thấy cảnh tượng ba tôi chọc tiết heo hay cắt cổ gà, có lần tôi còn khóc nữa. Nhưng rồi vì niềm đam mê trong tôi và sự cao cả của nó, nên tôi vẫn quyết định chọn ngành bác sĩ chữa bệnh chuyên khoa răng hàm mặt, cái ngành mà lúc đó tôi nghĩ là chắc sẽ ít tiếp xúc với máu, suốt ngày chỉ quanh quẩn với cái răng thì chắc cũng không có gì đáng sợ.
Chứng sợ máu biến mất từ khi tôi lên đại học
Chứng sợ máu biến mất từ khi tôi lên đại học
Khi học đại học được một năm tôi cũng quên mất khái niệm sợ máu từ lúc nào. Chúng tôi ban đầu được làm quen với tranh ảnh, sau đó khi đi thực tập là những bộ phận cơ thể người đã được giải phẫu. Chẳng hạn khi học về xương tôi được phát cho một cái xương để nghiên cứu, rồi cuối cùng chúng tôi được tiếp xúc với xác người, và chuyện tiếp xúc với máu phải nói là quá bình thường.
Trong khi tất cả bạn bè của tôi đều chọn công việc nhẹ nhàng, ít áp lực, ít rủi ro và nhiều tiền thì tôi lại chọn cho mình con đường là một bác sĩ làm việc cho bệnh viện tỉnh, nơi thường xuyên phải vào phòng mổ, xử lý những ca bệnh nặng, thậm chí có thể ảnh hướng đến tính mạng. Tuy tiền lương tôi nhận lại được rất ít nhưng vì đam mê nên tôi vẫn quyết tâm theo nghề.
Qua những kinh nghiệm của bản thân tôi nhận thấy rằng nếu thực sự là đam mê và sở thích thì dù có nỗi sợ nào rồi cũng sẽ biến mất. Nếu không đam mê bạn sẽ không bao giờ trở thành một bác sĩ giỏi. Vì vậy bất kỳ một ai nếu định thi bất kỳ một trường đại học cao đẳng nào liên quan đến Y học hay chỉ là Liên thông Cao đẳng Điều dưỡng thì cũng cần phải cần nhắc kỹ xem niềm đam mê của mình có đủ để vượt qua tất cả nỗi khó khăn và sợ hãi của ngành Y không nhé.
Nguồn: ytevietnam.edu.vn