Những dòng cảm xúc của nữ bác sĩ trong phòng cấp cứu

Đánh giá: 1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao (2 đánh giá, trung bình: 4,50 trong tổng số 5)
Loading...

Mất đi thân nhân là điều chẳng ai muốn là nỗi đau khôn tả. Còn với những người làm ngành Y nỗi đau này có lẽ còn phải nhân lên gấp nhiều lần.

Làm bác sĩ phải đối mặt với rất nhiều áp lực và mệt mỏi

Dòng chia sẻ nhận được nhiều sự thông cảm từ phía mọi người

Có một sự thật cần phải chấp nhận, con người chẳng thể nào thoát khỏi quy luật sinh, lão, bệnh, tử của ông trời và mỗi ngày vẫn có biết bao gia đình phải trải qua nỗi đau mất đi người thân.

Còn với những người làm trong ngành Y họ cũng có gia đình, họ cũng có những nỗi đau thầm kín mà không phải ai cũng hiểu. Bởi lương y như từ mẫu, đôi khi họ phải đánh đổi giữa việc cứu người lấy giây phút cuối cùng được ở bên thân nhân.

Theo trang tin tức mới chúng tôi nhận được lời chia sẻ của người một sinh viên ngành Y mới ra trường dấu tên, những dòng chia sẻ đã lấy đi phần nào những giọt nước mắt, những nỗi đau và sự mạnh mẽ của các bác sĩ khi một bên là người nhà bệnh nhân, một bên là bệnh nhân được cứu chữa.

Những dòng tâm sự của bạn trẻ đã thu hút được sự quan tâm từ phía cộng đồng mạng và bài viết đã nhận được rất nhiều lời bình luận, like và chia sẻ. Qua đó cũng thấy được phần nào sự thấu hiểu của mọi người với những người làm nghề y.

Đoạn chia sẻ với nội dung như sau

Năm thứ 3 tại trường Cao đẳng Y dược, đi phụ mổ ở bệnh viện Việt Đức, ca mổ đêm chưa bắt đầu được bao lâu thì bác sĩ mổ chính nhận được tin mẹ mất. Chú rất bình tĩnh, tiếp tục cùng mọi người trong kip mổ hoàn thành sau 3 giờ.

Mũi khâu cuối cùng vừa dứt, chú xin phép rồi thay đồ thật nhanh đi ra ngoài. Mình tình cờ nghe tiếng chú khóc nấc nghẹn ở cầu thang, rồi dáng chú vội biến mất cuối hành lang.

Hai hôm sau, đã lại thấy chú ở viện, niềm nở với mọi người, và tiếp tục những ca mổ còn đang chờ.

Năm thứ  4, đi trực một mình ở cấp cứu viện nhiệt đới, chị bác sĩ nội trú đang chuẩn bị mở khí quản cho bệnh nhân thì bệnh nhân giường chéo bên trở nặng. Các bác sĩ ngay lập tức đến cấp cứu cho bệnh nhân, còn chị hét lên mắng mình phải tập trung vào công việc.

Sáng hôm sau thay đồ, nghe các chị bác sĩ nói chuyện, mình mới biết bệnh nhân tử vong khi ấy là ông nội của chị bác sĩ nội trú kia. Hôm qua, năm đầu tiên đi làm, vừa từ phòng mổ hút mỡ cho bệnh nhân về thấy chị điều dưỡng làm cùng đứng ngoài cầu thang, mắt đỏ hoe.

Bác sĩ luôn phải thấy những cảnh đau thương mất mát

Nhưng ngay sau đó thấy chị vào rửa mặt và tiếp tục hoàn thành công việc, vẫn tươi cười, nhiệt tình chỉ dẫn cho bệnh nhân. Sau hỏi thăm mọi người ở khoa, biết tin ông ngoại chị vừa mất, mà công việc của khoa còn nhiều, chị đặt vé máy bay, thu xếp xong hết việc mới vội thay đồ về.

Hôm lên viện tỉnh đón bố về, giữa dòng người đứng chặt kín từ cổng viện, sụt sùi, mình bình tâm vào gặp bác sĩ, nghe bác giải thích, rồi mới đến bên bố, hôn lên trán ông. Cuộc đời nhiều nỗi buồn và không ít niềm đau, mất đi người thân là niềm bất hạnh chẳng ai muốn có, nhưng rồi sớm hay muộn ta vẫn phải trải qua.

Nhưng sau tất cả, ta phải lựa chọn thái độ của mình với những sầu bi ấy. Khóc hay cười, vui hay buồn, sống tiếp một cuộc sống lạc quan hay chịu rơi vào hố sâu của những cơn buồn tăm tối, tất cả đều do chính mình lựa chọn.

Quyết định ấy lại càng khắc nghiệt và phải thật nhanh chóng với những người đã chọn nghiệp cứu người. Phải nói rằng nghề nhiều nỗi nguy hiểm và nỗi đau nhất chính là nghề y.

Khi đã trải qua bao sóng gió của cuộc đời chúng ta sẽ thấy mình bình yên, an nhiên trước mọi biến cố của cuộc sống.

Nguồn: ytevietnam.edu.vn 

Tin liên quan

Có thể bạn quan tâm

Tin khác

Tin mới