Quãng đời thanh xuân ấy quả thực đẹp đến nao lòng, đó là những ngày được cùng thầy đi nghiên cứu dược liệu, được cùng chúng bạn đi trực tại viện và cùng anh chị trong đoàn trường đi làm tình nguyện, với tôi, thanh xuân chính là Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur.
- Viết cho cô gái ngành Y gần 30 nhưng chưa gặp đúng người
- Thanh xuân con gái ngành Y ngắn lắm!
- Gái ngành Y đừng vì ai đó mà đánh đổi sự nghiệp
Thanh xuân tuổi trẻ của tôi là tháng ngày ngồi trên giảng đường
Thanh xuân tuổi trẻ của tôi là tháng ngày ngồi trên giảng đường
Không biết thanh xuân của một cô gái ngành Y thế nào nhưng với tôi, một cô Dược sĩ quả thật rất đẹp, đẹp một cách hoàn mỹ, đẹp một cách chói lòa và khó phai trong lòng người. Thanh xuân của tôi là những tháng ngày mài mực trên ghế giảng đường Cao đẳng Y Dược, là ngày được cùng thầy đi thực hành, nghiên cứu dược liệu và tìm ra các công thức thuốc mới chữa bệnh cứu người. Tất cả, từng giây từng phút, từng hành động lời nói đều đáng yêu và đẹp đẽ đến lạ. Thanh xuân ấy cũng có những nỗi buồn, cũng từng làm tôi “cảm lạnh”, đó là những lần tôi chưa thuộc bài, chưa tìm ra những công thức thuốc mới, chưa hoàn thành bản báo cáo thu hoạch cho các tuần. Là nỗi buồn khi phải về công tác tại bệnh viện mà không có một cô bạn nào đi cùng. Là nỗi buồn khi phải tạm biệt người thầy đã gắn bó, nuôi dạy tôi trở thành một Dược sĩ giỏi như bây giờ, là nỗi buồn khi nhận ra người mình cảm nắng hóa ra trong lòng đã có người mà cậu ấy thương…
Tuổi thanh xuân dành trọn cho Y nghiệp cũng có nhiều niềm vui lắm, những niềm vui được kề vai, sát cánh với bè bạn thầy cô ở giảng đường. Đó là những niềm vui cùng nhau đi nghiên cứu thực hành tại viện rồi lại cùng nhau về kí túc xá. Trên trang Blog tâm sự nghề Y cũng đã nhiều lần cập nhật những câu chuyện về tuổi thanh xuân của các thế hệ sinh viên như thế. Thanh xuân với một cô gái ngành Y có gì đó làm người ta nhớ nhung mãi, đó là những ngày tới lớp được gặp người mình thích và xem đó như “động lực đến trường”. Là lần được sánh bước bên bạn sinh viên cùng khoa Dược trên hành lang lớp học, cười cười nói về những buổi thực hành Dược liệu của Trường. Thanh xuân ấy có những điều đáng yêu đến nao lòng, đó là những lần cùng tụi bạn bên khoa Điều dưỡng và Hộ sinh trèo tường khi đi học muộn bị bác bảo vệ khóa cổng không cho vào trường. Thanh xuân của một cô gái ngành Y còn là những lúc đấu tranh giành kịch liệt với lũ bạn để đi trực ở viện với cậu bạn mình thích. Tuổi trẻ, thanh xuân đó tràn ngập yêu thương lắm. Nếu ai đó hỏi tôi: “Dành cả tuổi thanh xuân để làm gì?” thì có lẽ tôi phải thốt lên rằng: Thanh xuân của tôi chính là Y nghiệp, là thầy cô, là bạn bè là Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur yêu dấu”. Đó là những kí ức tuổi trẻ mà tôi sẽ không bao giờ quên được. Thanh xuân ấy cho tôi sự nghiệp thành công hiện tại, cho tôi có cơ hội trải nghiệm và yêu thương.
Thanh xuân ấy có cả những yêu thương
Thanh xuân ấy có cả những yêu thương
Thanh xuân ấy đã nuôi dưỡng tôi trưởng thành, đã cho tôi một mái ấm của một gia đình. Nhớ lại ngày đó, đang trong giờ thực hành, đột nhiên tôi bị sốt cao, chẳng có cách nào liên lạc với gia đình. Cậu bạn thân, lớp trưởng thầy cô đều rất lo lắng và đưa tôi vào luôn bệnh viện của Trường để cấp cứu. May mắn cơn nguy kịch cũng được qua khỏi, hoàn cảnh gia đình thời đó nhà tôi không mấy khá giả lên toàn bộ viện phí, thuốc men đều được Nhà trường, bệnh viện và thầy cô giúp đỡ. Câu chuyện của tôi đã tăng thêm phần gắn kết giữa tình thầy trò và nhà trường, đã nhiều lần được trang Tin tức Y tế cập nhật và nhận được rất nhiều sự đồng lòng của mọi người. Ngôi trường không chỉ là cái nôi nuôi dưỡng kiến thức mà nó còn đó là ngôi nhà thứ 2 của nhiều sinh viên, lấy cái Tâm của người làm Y để đào tạo và nuôi dưỡng chúng tôi trưởng thành. Tôi có được “trái ngọt” như ngày hôm nay là nhờ công ơn dưỡng dục của các thầy, các cô. Thanh xuân, tuổi trẻ ấy rồi cũng đi qua nhưng trong sâu thẳm trái tim tôi, tình yêu ấy sẽ còn mãi.
Dành trọn tuổi thanh xuân, tuổi trẻ cho Y nghiệp
Nhiều người hay nói: Thanh xuân gái ngành Y ngắn lắm!, thật vậy, chúng cứ trôi qua một cách êm đềm và đẹp đến nao lòng. Để rồi bây giờ nghĩ lại, bất chợt mỉm cười, thấy hạnh phúc, trân trọng vô cùng cái khoảnh thời gian đẹp đẽ ấy. Nhiều lúc tôi muốn quay lại, sống trong không gian, mái trường, tràn ngập yêu thương ấy một lần nữa. Nhưng có muốn được tắm trong “cơn mưa rào” ấy lần nữa cũng đâu thể được nữa rồi, bởi vì những khoảnh khắc ấy giờ chỉ còn là những kỉ niệm, là những điều để trân trọng và khắc ghi. Đi qua những năm tháng tươi đẹp ấy, tôi mới biết ơn ngôi trường đã cho tôi khoảnh khắc tươi đẹp của tuổi trẻ và tôi yêu những người đã sánh bước cùng tôi đi qua những năm tháng ấy, tiếp bước cùng tôi những chặng đường mai sau. Cảm ơn thầy cô, cảm ơn mái trường, cảm ơn Y nghiệp vì tất cả…
Dung Trần: ytevietnam.edu.vn